Mạc Tiểu Nghiêu hoàn toàn phớt lờ ánh mắt kỳ quái từ những người xung quanh, cô cười sảng khoái một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt hình viên đạn của Khương Yển, cô phải bịt miệng mới ngừng cười được.
"Cười cái gì mà cười! Cẩn thận tôi biến cậu thành kim cương chíu chíu đấy!"
Lời nói của sếp Khương xét về mặt ngữ nghĩa thì rất có khí thế, nhưng khi được thốt ra từ miệng một cô nàng mặt tròn với giọng nói ngọt ngào thì cứ có cảm giác nũng nịu thế nào ấy.
Mạc Tiểu Nghiêu suýt không kiềm được mà bật cười tiếp.
Khương Yển rất ấm ức, anh thấy rất kỳ quái, tại sao hệ thống không cho anh kỹ năng nào ngầu lòi oai phong một chút, ví dụ như cho anh vác thanh đao dài bốn mươi mét tung hoành ngang dọc ấy!
Đương nhiên, anh thừa nhận năng lực 1 của kỹ năng này rất hữu dụng, nhưng điều đó không thể ngăn cản việc anh cảm thấy năng lực 2 rất củ chuối.
Thu hút sự chú ý của tôi là cái quái gì vậy?! Đó chẳng phải mấy câu thoại sặc mùi ảo tưởng trong mấy quyển tiểu thuyết ba xu hả? Lúc anh chưa bị bệnh rõ ràng bận tối mắt tối mũi, nào có thời gian đi chú ý đến một cô nhân viên văn phòng bình thường chứ?
"Được rồi, được rồi, tôi không cười nữa." Mạc Tiểu Nghiêu vỗ vai Khương Yển dỗ dành: "Tôi cũng không so đo chuyện cậu véo cằm tôi nữa, đảm bảo sau khi về sẽ không đánh cậu, được chưa?"
Khương Yển: ... Thế này mà cũng gọi là an ủi hả?
Thấy Khương Yển không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-thuyen-tan-the-lesliya/2859593/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.