🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Gân xanh trên trán Đậu Vọng giật pặc pặc, nếu không phải anh trai đang giữ gã lại thì gã đã ném hết đám người mới đến này xuống biển hoặc đánh chết họ rồi. Song sắc mặt anh trai gã cũng không tốt hơn là bao, nhìn như muốn ăn thịt người vậy, mặt mày xanh mét.

Số người mới được Trạm bổ sung đưa đến khoảng sáu trăm người, đều là mấy người bình thường trong trạng thái hoảng loạn. Có người khóc lóc, có người làm loạn, có người cãi cọ ầm ĩ, còn có vài người chạy khắp nơi đi tìm điện thoại muốn báo cảnh sát, hỗn loạn đến mức không còn chút trật tự nào.

Nếu không phải những người đã trải qua màn chơi người mới sẽ đến vào những ngày sau thì Đậu Nhuệ đã tuyệt vọng rồi. Dẫn theo một đám đồng đội còn không bằng heo như vậy, đừng nói là đoàn chiến, đến cả vượt màn chơi cũng khó, chẳng lẽ họ định nằm im chờ thắng?

Nghĩ đến đây, anh ta quay đầu nhìn Tô Vạn Phúc đi cùng đám người mới, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã tràn đầy sát khí.

"Bảo họ im lặng." Đậu Nhuệ vỗ vai em trai: "Ai không chịu im lặng thì đánh cho gần chết rồi ném sang một bên."

"Em chờ câu này của anh lâu rồi!" Đậu Vọng cười gằn, lao vào đám người như một con bò tót, bất kể nam nữ già trẻ cản đường đều bị gã hất sang một bên, sau đó mặc kệ họ oán trách, gã nhấc bổng một chiếc ghế sofa lên.

Đậu Vọng gầm lên: "Tất cả im miệng cho tôi!"

Trong phòng lập tức yên tĩnh, song chưa kịp để gã biểu diễn màn tay không đập nát ghế sofa thì giống như đã được sắp đặt trước, lập tức có kẻ nhảy ra khiêu khích.

"Mày là thằng nào mà dám ngông cuồng như thế!" Một tên tóc vàng đeo đầy dây xích nhảy ra: "Đừng tưởng mày to là có thể đánh người, mày tin bố mày đâm chết mày không..."

"Rầm!!!"

Đậu Vọng ném thẳng chiếc ghế sofa trong tay ra ngoài, nó thậm chí còn không bay theo hình vòng cung mà đập thẳng vào người tên tóc vàng, tạo ra hiệu quả chẳng khác nào xe tải hạng nặng tông người. Tên tóc vàng ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, tay chân co giật, hơi thở thoi thóp như sắp chết.

Đương nhiên đây là trên du thuyền, không ai có thể chết được. Song nếu tên tóc vàng không có tiền chữa trị thì e là phải nằm liệt như vậy một thời gian, dựa vào chút hiệu quả hồi phục ít ỏi của hệ thống mỗi ngày cho đến khi vết thương lành hẳn.

"Còn ai không phục nữa? Đứng ra đây, tao tiễn luôn một thể!" Đậu Vọng lại nhấc một chiếc ghế sofa lên, tung hứng như trẻ con chơi ném bóng, hung dữ nhìn đám đông: "Nếu không còn ai thì ngoan ngoãn nghe anh tao nói chuyện, chỉ tốn vài phút của mấy người thôi."

Mọi người im thin thít, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng trẻ con khóc nhưng rất nhanh đã bị người lớn bên cạnh bịt miệng lại, bất kể có quen biết hay không, sợ đứng gần quá sẽ bị ghế sofa đập trúng.

Đậu Nhuệ nhìn lướt qua đám đông, lạnh lùng nói: "Trên cổ tay mỗi người đều có một dấu hiệu, dùng suy nghĩ lấy thẻ phòng của mình ra, sau đó nhanh chóng về phòng theo số phòng. Trong vòng một tiếng không được rời khỏi phòng, nếu có thắc mắc gì thì cứ tập hợp ở nhà hát lúc bảy giờ tối, sẽ có người giải đáp thắc mắc cho mấy người."

Anh ta chỉ vào lối vào nhà hát phía sau, nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: "Đừng nói tôi không nhắc nhở, chỉ còn năm phút nữa là nguy hiểm sẽ ập đến đấy."

Nói xong, Đậu Nhuệ ra hiệu cho em trai, hai người nhanh chóng xuyên qua đám đông đi về phòng mình, mọi người vội vàng nhường đường cho họ.

Về phần những người còn lại, họ không có nghĩa vụ phải khuyên nhủ từng người một, tin hay không thì tùy, dù sao người chết cũng không phải họ.

Có người tin lời Đậu Nhuệ nhưng cũng có người không tin, phần lớn mọi người đều lấy thẻ phòng ra, thấp thỏm lo âu đi theo hướng anh em nhà họ Đậu rời đi. Họ vừa mới đến đây, còn chưa biết phòng mình ở đâu.

Những người di chuyển nhanh đã về đến phòng, lo lắng bồn chồn chen chúc với bạn cùng phòng. Còn những người di chuyển chậm hoặc không tin lắm vẫn đang lảng vảng trong khoang thuyền, có người chậm rãi tìm phòng, có người lại tự ý đi tìm kiếm cơ sở vật chất trên thuyền, hy vọng tìm được thứ gì đó hữu dụng.

Năm phút sau, "quái vật biển tấn công" đúng hẹn mà đến.

Phòng của Mạc Tiểu Nghiêu là phòng hướng biển, có một cửa sổ hình bầu dục kín có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Khi đoán chừng thời gian sắp đến, cô đã đứng bên cửa sổ chờ xem rốt cuộc quái vật biển trông như thế nào.

Khương Yển và Nhạc Âm không rời đi, người đông thế mạnh, nhỡ xảy ra chuyện gì thì ba người còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.

"Thông báo khẩn! Thông báo khẩn!

Du thuyền đã tiến vào vùng biển bí ẩn, đang bị quái vật biển tấn công, với tốc độ hiện tại, phải mất ba mươi phút nữa mới có thể rời khỏi vùng biển này.

Đề nghị các hành khách ở yên trong phòng, nắm chặt tay vịn, không nên ra ngoài để tránh xảy ra những tai nạn không cần thiết!

Toàn thể thuyền viên chúc các bạn có một chuyến đi vui vẻ trên du thuyền tận thế!"

Thông báo vừa dứt, du thuyền bỗng chòng chành dữ dội, Mạc Tiểu Nghiêu thấy một cái xúc tu to như thuyền cứu hộ xẹt qua trước mặt, cái xúc tua đó quật mạnh xuống mặt biển tạo nên con sóng cao vài mét.

"Mẹ kiếp!" Mạc Tiểu Nghiêu không che hết cửa sổ, Nhạc Âm đứng sau cô đương nhiên cũng nhìn thấy, không nhịn được kêu lên: "Con mực này to quá! Không đúng, là bạch tuộc? Hay nó là mực ống thế?"

Khương Yển cười khẩy, vịn vào tường để không bị ngã vì du thuyền rung lắc: "Hay anh ra ngoài đếm xem nó có bao nhiêu xúc tu, đầu tròn hay dẹt, có xương hay không đi?"

Nhạc Âm gãi đầu, dứt khoát ngồi phịch xuống ghế sofa, móc trong túi áo ra một bộ bài poker lấy từ cửa hàng miễn thuế, nhìn hai người kia: "Chơi bài không?"

Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu nhìn anh ta: ... Can đảm quá ha.

Có lẽ ánh mắt của Mạc Tiểu Nghiêu quá rõ ràng, Nhạc Âm bóc hộp đổ hết bài mới ra, vừa xáo vừa nói: "Lẽ ra chết nhiều người như vậy tôi phải buồn chứ. Nhưng mà bạn bè tôi quen biết đều không sao, bà Hoa giết Mẫn Tử cũng đã chết rồi nên tôi rất vui. Mâu thuẫn quá nhỉ?"

Khương Yển lắc lư đi tới ngồi phịch xuống bên cạnh Nhạc Âm, nhận lấy bộ bài từ tay anh ta, định trổ tài một chút. Kết quả do du thuyền rung lắc quá mạnh khiến bài rơi hết xuống đất, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn mà gân xanh trên trán giật pặc pặc pặc.

Tình hình trong phòng hướng biển còn đỡ, chỉ là rung lắc hơi mạnh một chút, lúc đầu Nhạc Âm còn có thể bình tĩnh ngồi yên nhưng chưa được năm phút thì đã chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Tình hình trong phòng tập thể còn tệ hơn nhiều, mọi người đều phải buộc chặt mình vào thành giường hoặc bám chặt vào thứ gì đó mới không bị ném lên tường do du thuyền rung lắc.

Vậy mà vẫn chưa phải là tệ nhất, có một số phòng thường nằm ở vị trí xui xẻo gần chỗ quái vật biển tấn công, sau khi thân du thuyền bị hư hại, vách tường phòng họ cũng bị vỡ một mảng, khiến những người bên trong sợ hãi kêu gào nhưng lại không dám chạy ra ngoài, chỉ có thể co rúm cả người lại run rẩy trong sợ hãi.

Còn những người không kịp trở về phòng, kết cục của họ càng thê thảm hơn, sức công phá của quái vật biển ở khu vực không phải phòng nghỉ có thể phát huy 100% uy lực. Tuy nghe có vẻ phi logic nhưng sự thật là như vậy, xúc tu của quái vật biển như có mắt, vung vẩy đập vỡ vách tường của các khu vực khác trên du thuyền, sau đó cuốn người bên trong ra ngoài.

"Cứu tôi với!!! Tôi không muốn chết!!! A a a a a!!!"

Người nọ kêu thảm thiết khi bị cuốn lên, sợ tới mức hồn phi phách tán, lồng ngực như bị xé nát, hai tay dùng sức bám lấy xúc tu của quái vật nhưng vì bề mặt trơn trượt nên hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có thể tuyệt vọng trơ mắt nhìn du thuyền ngày càng xa. Người nọ đột nhiên quay đầu lại, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt chính là chiếc lưỡi đầy răng cưa trong miệng quái vật biển.

"A a a a a a! Cứu mạng! Cứu…"

Tiếng hét chói tai đột ngột im bặt càng khiến người ta lạnh sống lưng hơn. Những người còn sống không quan tâm đến điều gì nữa, liều mạng chạy về phòng của mình. Lúc này họ mới biết thế nào là hối hận không kịp, chỉ muốn quay về quá khứ tự tát vào mặt mình mấy cái thật mạnh, đánh thức chính mình – thằng đần tự cho là đúng.

Ba mươi phút trôi qua không quá dài, ba mươi bảy người may mắn sống sót trên du thuyền đều trốn trong phòng hướng biển. Vài người không đặt phòng này thì được những người khác mời đến phòng mình cùng trú ẩn. Rõ ràng trận đoàn chiến lần này đã tăng thêm tình đoàn kết giữa mọi người, coi như là cùng vào sinh ra tử một phen.

Đợi đến khi hệ thống thông báo con thuyền đã rời khỏi khu vực hoạt động của "quái vật biển", hình phạt cấp thấp kết thúc và du thuyền sẽ tiếp tục hành trình như bình thường, gần như tất cả mọi người đều hò reo từ tận đáy lòng, ăn mừng bản thân lại thoát chết một lần nữa, có thể an ổn sống thêm mười ngày.

Đúng vậy, kỳ tiếp theo của "Gametoday" lại sắp bắt đầu phát hành.

Trong thư viện, ba mươi bảy người may mắn sống sót trước đó tập trung lại một chỗ, trên chiếc bàn lớn được ghép lại trước mặt họ là hơn một nghìn mảnh ghép hình.

Đậu Nhuệ chỉ vào những mảnh ghép, ngón tay đẩy gọng kính: "Tất cả đều ở đây, mọi người phân loại đi, xem có thể ghép thành bao nhiêu tấm vé vào màn chơi phúc lợi."

Việc này do Điền Điềm phụ trách liên lạc, những người khác bao gồm cả Bảo Hoành đều đồng ý. Vào lúc mọi người cùng bị tổn thất nặng nề thế này, giấu diếm hiển nhiên không có lợi cho sự phát triển lâu dài, chi bằng nhân lúc "Gametoday" kỳ tiếp theo chưa phát hành thì cùng nhau vào màn chơi phúc lợi thử xem, dù sao thất bại cũng không chết, có thể tăng thêm thực lực là tốt nhất.

Công việc ghép hình có người thích, có người không, may là phân công rõ ràng nên tốc độ làm việc không chậm.

Những người không muốn động não như Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải, hay những người không có não để mà động như Đậu Vọng và Nhạc Âm sẽ mang theo những người cùng chung chí hướng, phụ trách lật tất cả các mảnh ghép hình lại để xem nội dung được viết trên đó.

Đậu Nhuệ và Bảo Hoành phụ trách thống kê tất cả những cái tên xuất hiện, chuẩn bị phân loại bất cứ lúc nào. Vu Băng, Điền Điềm và Mạnh Đan Thu lại kéo thêm mấy chiếc bàn nhỏ đến, gom những cái tên mà Đậu Nhuệ đã thống kê được để sang một bên.

Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển phụ trách tìm những mảnh ghép giống nhau, sau khi loại bỏ những mảnh trùng lặp thì xem số còn lại có thể ghép lại với nhau hay không.

Còn Tang Tử Thạch, cậu ta tìm một góc không ai rồi tiếp tục đắm chìm vào máy chơi game trong tay.

Khoảng hai tiếng sau, tất cả công việc đã hoàn thành. Trước mặt mọi người là mười hai tấm vé vào màn chơi phúc lợi. Trong đó có ba tấm vé một người, bốn tấm vé hai người, ba tấm vé ba người, ba tấm vé bốn người, một tấm vé năm người.

Không biết có phải trùng hợp hay không, vừa đủ cho ba mươi bảy người cùng vào.

Sau khi thảo luận, mọi người quyết định ưu tiên những người có thực lực yếu hơn vào những nhóm đông người, có thể cùng nhau hành động. Trong đó Đậu Nhuệ và Đậu Vọng mỗi người dẫn một nhóm, Bảo Hoành tự mình dẫn một nhóm, Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải dẫn năm người, Điền Điềm và Tang Tử Thạch không muốn tách ra nên lấy một vé đôi.

Ba tấm vé một người còn lại do Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Vu Băng nhận.

Mọi người nghĩ cũng không còn gì phải chuẩn bị thêm, vừa mới kết thúc đoàn chiến nên ai cũng nghèo rớt mồng tơi, họ quyết định cứ ở trong thư viện vào thẳng màn chơi luôn. Đợi sau khi ra ngoài, mọi người có thể trao đổi kinh nghiệm với nhau.

Vì vậy, Mạc Tiểu Nghiêu cầm tấm vé trên đó có ghi dòng chữ [Thư mời của cô Lộc], khi nhìn Khương Yển cô có thể thấy được sự khích lệ trong mắt đối phương, cô xé bỏ tấm vé phụ bước vào màn chơi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.