Ngoại trừ Mạc Tiểu Nghiêu, tất cả mọi người đều không ngờ tới việc Khương Yển bất ngờ chen ngang. Ba vị Hoàng Hậu thì không sao, họ không có phiền não về thanh tiến độ, bất kể khách quý và trà sủng đến rồi đi bao nhiêu lần, họ vĩnh viễn là chủ nhân và khách mời.
Nhưng sắc mặt Mạnh Đan Dương lại rất đặc sắc, anh ta đã âm thầm quan sát người đàn ông lạ và người phụ nữ lạ kia, năng lực thật sự bình thường không phù hợp với nguyên tắc đôi bên cùng có lợi của anh ta. Ván này anh ta muốn chọn Mạc Tiểu Nghiêu, hơn nữa trước đó cũng đã chuẩn bị kỹ càng, không ngờ nửa đường lại xuất hiện Khương Yển cứ thế phá hủy kế hoạch của anh ta.
Như vậy, muốn có được chiếu thư của Hoàng Hậu Đen khá phiền phức rồi...
Mạnh Đan Dương vừa nhanh chóng nghĩ đối sách vừa chọn đại một người trong số những trà sủng còn lại, không phải cô gái tên Mạc Tiểu Nghiêu kia thì ai cũng được.
Dưới mệnh lệnh của Hoàng Hậu Đen, thẻ bài lại một lần nữa bay lên lật qua lật lại, dựa theo trình tự cố định, khách quý và trà sủng lại tiến vào trong trò chơi.
[Nói thật hay mạo hiểm]
Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển ngồi đối diện nhau, trên mặt mỗi người đều đeo một cái mặt nạ, Mạc Tiểu Nghiêu thấy mặt nạ của Khương Yển là màu đen còn anh thấy mặt nạ của cô là màu trắng.
"Quy tắc trò chơi như sau:
1. Mỗi người đều phải ném ít nhất ba lần xúc xắc, người dẫn chương trình sẽ công bố nội dung.
2. Người chơi phải hoàn thành yêu cầu trên xúc xắc, người vi phạm sẽ bị trừng phạt.
3. Ngoại trừ yêu cầu của trò chơi, người chơi bị cấm nói chuyện, trao đổi văn bản và tiếp xúc cơ thể, người vi phạm sẽ bị trừng phạt."
Hệ thống vừa dứt lời, một trọng tài đầu xúc xắc xuất hiện giữa không trung, sau đó rơi cái bịch xuống giữa bàn ngay trước mặt hai người.
"Tôi là người dẫn chương trình của trò chơi lần này, trò chơi đã bắt đầu, xin hãy giữ im lặng, không được tự ý nói chuyện."
Giọng người dẫn chương trình là giọng nữ nhưng rất máy móc, không giống như sinh vật bình thường mà giống như một phần mềm đọc truyện tên "Tấn Giang" mà Mạc Tiểu Nghiêu từng dùng hồi còn ở Trái đất.
Phần mềm đọc truyện đó có chức năng đọc văn bản, giọng nữ trong đó không khác mấy với giọng người dẫn chương trình trước mắt này, Mạc Tiểu Nghiêu có lý do để nghi ngờ rằng chúng đến từ cùng một lập trình viên.
Nhưng bây giờ không phải lúc phàn nàn về điều này, trò chơi đã bắt đầu rồi. Người đầu tiên ném xúc xắc là Khương Yển, mà xúc xắc chính là cái đầu của người dẫn chương trình.
Khương Yển nhìn con xúc xắc mười sáu mặt tinh xảo trong lòng bàn tay mình, lại nhìn người dẫn chương trình không đầu rõ ràng không phù hợp với kích cỡ của xúc xắc, khẽ chậc lưỡi, không biết là đang cảm thán hay là chế nhạo.
Anh ném xúc xắc lên không trung để mặc nó rơi tự do xuống mặt bàn rồi nhảy nhót lăn lộn, không hề để tâm đến kết quả. Dù sao chỉ cần anh và Mạc Tiểu Nghiêu không vi phạm bất kỳ quy tắc nào, qua loa qua ván chơi này là được, điểm số gì đó không quan trọng, họ cũng có điểm bảo đảm rồi.
"Thời gian đoán số." Sau khi xúc xắc dừng hẳn, người dẫn chương trình nhặt cái đầu của mình, khoảnh khắc ấn lại vào cổ nó lập tức trở lại kích thước ban đầu: "Có một con số tự nhiên, nằm trong khoảng từ 1 đến 100. Anh có mười cơ hội để đoán, mỗi câu hỏi chỉ có thể liên quan đến một con số. Tôi sẽ không nói dối nhưng tôi chỉ có thể trả lời là "Đúng", "Không" hoặc "Không thể nói". Nếu anh đoán trúng con số trong vòng mười lần thì sẽ vượt qua, nếu không sẽ bị thiêu sống."
Trò này không khó, Khương Yển nhướn mày, dù sao anh cũng chắc chắn mình sẽ không bị thiêu sống. Có điều bởi vì đeo mặt nạ nên không ai nhìn ra biểu cảm của anh, Mạc Tiểu Nghiêu ngồi đối diện hơi lo lắng.
"Con số này lớn hơn 50 đúng không?"
"Đúng."
"Con số này lớn hơn 75 đúng không?"
"Không."
"Con số này lớn hơn 63 đúng không?"
"Đúng."
"Con số này lớn hơn 68 đúng không?"
"Đúng."
"Con số này lớn hơn 70 đúng không?"
"Đúng."
"Con số này lớn hơn 72 đúng không?"
"Đúng."
"Con số này là 73 đúng không?"
"Đúng."
Khương Yển nhún vai, đây là một trò chơi khá thú vị, từng rất phổ biến vào năm anh học mẫu giáo. Bằng cách tìm số ở giữa, thường thì con số trong vòng 100 có thể được đoán ra trong vòng mười câu hỏi.
Thật hoài niệm, Khương Yển nghĩ, từ sau khi học xong mẫu giáo anh chưa từng chơi trò chơi này nữa, giờ nhớ lại mà thấy hoài niệm quá.
"Anh A vượt qua!" Người dẫn chương trình tuyên bố kết quả, sau đó ném cái đầu cho Mạc Tiểu Nghiêu: "Mời cô B ném xúc xắc."
Mạc Tiểu Nghiêu tung xúc xắc trong tay lên một lúc rồi ném ra, sau khi xúc xắc lăn vài vòng và dừng lại, nó lại bị người dẫn chương trình nhặt lên.
... Sao không chuẩn bị sẵn một cái xúc xắc cho rồi, phiền phức thật. Mạc Tiểu Nghiêu oán thầm nhưng vẫn ghi nhớ quy tắc trò chơi, không nói một lời.
"Trả lời câu hỏi." Dứt lời, người dẫn chương trình rút ra một xấp thẻ từ phía sau, nói với Mạc Tiểu Nghiêu: "Tổng cộng có năm câu hỏi, trả lời đúng ba câu là vượt qua, trả lời sai ba câu sẽ bị trừng phạt bằng cách dìm nước."
Mạc Tiểu Nghiêu vẫn ngồi im như tượng, không hề nhúc nhích.
Cô nhớ rất rõ quy tắc quan trọng nhất là không được nói chuyện, nếu phát ra âm thanh vì sợ hãi, có thể sẽ bị trọng tài phán định là vi phạm quy tắc, vậy thì tiêu đời.
Người dẫn chương trình bắt đầu đặt câu hỏi: "Câu hỏi số một, cô bé quàng khăn đỏ thích trang điểm kiểu gì nhất?"
"... Trang điểm mắt tông khói."
Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, nếu cô chưa từng trải qua màn chơi đó thì sao biết cô bé quàng khăn đỏ thích trang điểm mắt tông khói chứ, không phải cố tình đào hố… Khoan đã, hình như Hoàng Hậu Trắng từng nhắc nhở cô nên nhớ kỹ những thứ trong ảo giác đó thì phải?
Nếu như đây là gợi ý thì hợp lý rồi, dù sao hệ thống cũng không thể thiết kế câu đố không có lời giải, nhất định phải cho người ta một con đường sống. Dù con đường sống này có bị che khuất đến đâu thì nó vẫn tồn tại, không tìm thấy chỉ có thể trách bản thân mình.
"Trả lời chính xác. Câu hỏi thứ hai, trong bài đồng dao mà Jack thích hát nhất, tại sao Hoàng Hậu lại bị thiêu?"
"Bởi vì bà ta đã ăn quá nhiều bánh pudding. Bà ta đã ăn phần của mình, phần của các quý tộc và cả phần không nên ăn vào tối hôm đó."
Giọng người dẫn chương trình đều đều không chút cảm xúc như một cỗ máy: "Trả lời chính xác. Câu hỏi thứ ba, mật ong thu hoạch vào tháng mấy là đắt nhất?"
Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh nhớ lại bài hát mà nhà buôn lữ hành đã hát, sau đó trả lời: "Tháng sáu, giống như một chiếc thìa bạc."
"Trả lời chính xác. Câu hỏi thứ tư, nhà của anh thợ may tí hon có mấy tầng?"
"Hai tầng, anh ta ở trên tầng 2."
"Trả lời chính xác. Câu hỏi cuối cùng…" Người dẫn chương trình đột nhiên ghé sát đầu vào Mạc Tiểu Nghiêu, khuôn mặt xúc xắc sắp dính vào mặt nạ của cô, giọng nói máy móc như chiếc radio cũ sắp hết pin trộn lẫn với tiếng rè rè đứt quãng: "Cô nghĩ... Cô là con thỏ thứ mấy?"
Mạc Tiểu Nghiêu toát mồ hôi, suýt thì bị nỗi sợ hãi từ trò chơi tuần hoàn đàn thỏ chi phối. May mà cô đủ bình tĩnh kiềm chế ý muốn lấy giày cao gót ra đập nát cái đầu xúc xắc kia, vẫn ngồi im như tượng nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
"Tôi đã trả lời đúng bốn câu hỏi, đủ điều kiện để vượt qua, vì vậy tôi có quyền từ chối trả lời câu hỏi này."
Câu trả lời của Mạc Tiểu Nghiêu nằm trong quy tắc cho phép, vì vậy người dẫn chương trình lùi đầu lại, dùng giọng điệu đã khôi phục bình thường để tuyên bố kết quả.
"Cô B vượt qua. Mời anh A ném xúc xắc lần thứ hai."
Khương Yển không chút do dự ném xúc xắc ra ngoài, lần này anh rút phải thử thách mạo hiểm, bị người dẫn chương trình ném vào một đấu trường tí hon chiến đấu với con thú dữ bị nhốt bên trong.
Rõ ràng độ khó lần này cao hơn lần trước rất nhiều, hình như con thú dữ kia không phải là sinh vật đến từ Trái đất, trông hơi giống phiên bản tiến hóa của con quái vật nhỏ trong đường đua sương mù.
Dù Khương Yển đã được tái cấu trúc gen cũng phải tốn không ít sức lực mới đánh bại được đối thủ, lúc trở về trông rất chật vật. Ngoại trừ chiếc mặt nạ trên mặt còn nguyên vẹn thì quần áo anh còn rách rưới hơn cả ăn mày, trên người cũng có một số vết thương ngoài da, may là không sâu, không phải loại nếu không băng bó ngay thì sẽ chết.
Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng không quan tâm đến Khương Yển nữa, đến lượt cô ném xúc xắc rồi. Không ngoài dự đoán, hoặc có thể nói là đã được sắp đặt sẵn, cô cũng rút phải thử thách mạo hiểm.
Chỉ có điều đối thủ đã được thay thành một bầy khỉ mọc cánh bay lượn khắp nơi. Cái quái gì thế này? Mạc Tiểu Nghiêu vừa lẩm bẩm vừa giương cung bắn tên, sau khi bắn hạ mười hai con khỉ mới chợt nghĩ, đây chẳng phải là đàn khỉ bay của mụ phù thủy xứ Oz à?
Bất kể có phải hay không, dù sao cô cũng đã vượt qua, tiếp theo là lần ném xúc xắc cuối cùng của cả hai. Mạc Tiểu Nghiêu có linh cảm rằng lần này sẽ không dễ dàng như vậy.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, lần này Khương Yển lại rút phải một thử thách hỏi xoáy đáp xoay, không giới hạn số lượng câu hỏi nhưng phải liên tục trả lời đúng năm câu mới được coi là vượt qua, còn phải trả lời ngược với đáp án đúng mới được tính là đúng.
Nói đơn giản, nó giống như trò chơi thường thấy trong các chương trình tạp kỹ, ví dụ như: Chuối tiêu có hình tròn đúng không? Đáp án chính xác đương nhiên là "không" nhưng trong trò chơi này phải trả lời là "đúng" mới đúng.
Đôi khi biết đáp án đúng không khó, cái khó là phải làm ngược lại với đáp án đó.
Không đợi hai người chuẩn bị xong, người dẫn chương trình đã tuyên bố bắt đầu trò chơi, sau đó tuôn ra năm câu hỏi liên tiếp, chỉ cho Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển chưa đến ba giây để trả lời.
"Hoàng Hậu Đỏ là vị hoàng hậu dịu dàng nhất?"
"Đúng!" "Đúng!"
"Chúa tể Cõi Âm có ba chị gái?"
"Không!" "Không!"
"Tiệc trà bắt đầu lúc bốn giờ rưỡi chiều?"
"Đúng!" "Đúng!"
"Khách quý tham gia tiệc trà tổng cộng có hai vị?"
"... Đúng!" "... Đúng!"
Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đều do dự trong một giây, cuối cùng quyết định vẫn xem Hoàng Hậu Trắng và Hoàng Hậu Đỏ là khách quý. Tuy thân phận họ khá đặc thù nhưng chủ nhân tiệc trà chỉ có một, ai quy định người đón khách không phải "khách mời" đâu?
Chưa kịp thở phào, ngay sau đó câu hỏi thứ năm liên quan đến việc họ sẽ rời khỏi đây hay là ở lại tiếp tục trả lời đã bị người dẫn chương trình hỏi liền một mạch.
"Hai người có tình cảm mơ hồ với nhau?"
"Không!" "Không!"
Vừa dứt lời, hai người ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó người dẫn chương trình tuyên bố trò chơi chính thức kết thúc và chúc mừng họ vượt ải, cả hai cùng rời khỏi màn chơi trở về bữa tiệc trà.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.