Xung quanh vang lên tiếng hít thở đều đều, chỉ có Mạc Tiểu Nghiêu là không ngủ được. Nghĩ đến mọi người đều đang nằm đất nên cô không trở mình, cứ nằm im như vậy nhắm mắt suy nghĩ, trong đầu rối bời không tìm ra manh mối nào.
Hiện tại nhìn như sáng tỏ nhưng thực chất vẫn như bị một màn sương mù che phủ, không nhìn rõ bất cứ điều gì. Hệ thống giao nhiệm vụ, dẫn dắt họ từng bước một, nhìn thì có vẻ như đang chỉ đường nhưng liệu đây có phải là con đường mà họ nên đi không?
Cho dù hệ thống luôn đứng trên cao sẽ không thiên vị bất kỳ ai như "lẽ trời" nhưng vẫn còn cái gọi là số mệnh đấy, kẻ mạnh muốn tính kế chắc chắn sẽ thành công, cũng không biết hệ thống của thế giới này có bị ai đó thao túng hay không.
Mạc Tiểu Nghiêu càng nghĩ càng lo lắng, càng trằn trọc không yên. Đột nhiên cô cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán mình, mở mắt ra thì thấy Phương Kỳ Kỳ đang quỳ gối bên cạnh, cười hì hì nhìn cô.
Mạc Tiểu Nghiêu nhích về phía Mạnh Đan Thu, nhường chỗ cho Phương Kỳ Kỳ nằm xuống giữa cô và Vu Băng, vỗ nhẹ lên chỗ trống ra hiệu cho cô ấy nằm xuống giống như khi còn sống.
Phương Kỳ Kỳ ngoan ngoãn nằm xuống, dựa sát đầu mình vào đầu Mạc Tiểu Nghiêu, như vậy dù không nói chuyện hai người vẫn có thể giao tiếp bằng suy nghĩ.
"Tiểu Nghiêu, cậu đang lo lắng à?"
"Ừ, tớ rất sợ, sợ chọn sai đường hại chết mọi người, đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-thuyen-tan-the-lesliya/2859687/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.