🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Cô dám uy h**p tôi?"

Sau khi bị khống chế, nhóc shota không có năng lực phản kháng đúng như Mạc Tiểu Nghiêu dự đoán. Tuy vẫn không ngừng vặn vẹo giãy giụa nhưng hai tay Khương Yển như gọng kìm sắt kẹp chặt lấy không thể thoát ra.

"Đúng vậy." Mạc Tiểu Nghiêu cười tủm tỉm vỗ vỗ khuôn mặt non nớt của ngài Hội trưởng, tiện tay nhéo một cái: "Chọc giận tôi thì cái gì tôi cũng dám làm đấy... Ví dụ như, đánh ông một trận rồi l*t s*ch quần áo ném xuống sảnh lớn dưới lầu, thế nào?"

"Cô dám!"

Có vẻ lời uy h**p này còn hiệu quả hơn việc nhét tất vào miệng, ngài Hội trưởng bỗng nhiên hoài niệm dáng vẻ mọi người không có hình dạng trong quá khứ, ít nhất sẽ không phải chịu mất mặt như thế này.

Hiện tại ông ta đang mang hình hài một đứa trẻ nhưng tuổi thật lại lớn hơn con người trước mắt không biết bao nhiêu lần. Sau khi cố định hình thái, ông ta đã hấp thu văn hóa và tri thức của người Trái đất, đương nhiên biết như vậy sẽ khiến bản thân mất hết mặt mũi.

"Tôi không dám?" Mạc Tiểu Nghiêu giả vờ đưa tay kéo quần ngài Hội trưởng, tuy cô đang cười nhưng trong mắt đối phương lại chẳng khác gì ác ma.

"Dừng tay!" Đến khi ngón tay Mạc Tiểu Nghiêu chạm vào dây chun quần, rốt cuộc ngài Hội trưởng cũng chịu thỏa hiệp: "Cô trả tất cho tôi, tôi giúp mấy người là được!"

"Như vậy mới ngoan chứ."

Mạc Tiểu Nghiêu rụt tay về, lấy từ trong túi xách ra một chiếc tất lắc lư trước mặt nhưng không đưa hẳn cho ông ta. Lý do rất đơn giản, nhiệm vụ phụ vẫn chưa hoàn thành, đối phương có thể đổi ý bất cứ lúc nào, thất bại trong gang tấc rất khó chịu.

"Nhiệm vụ phụ 4: Nhận được sự công nhận của Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn.

Muốn được Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn vô cùng tài giỏi công nhận, các bạn phải thể hiện sự chân thành tuyệt đối và năng lực lớn nhất của mình.

Tiến độ: 95/100."

"Đưa cho tôi!" Hội trưởng không còn giãy giụa nữa, giơ tay phải được Khương Yển thả ra về phía trước, đòi Mạc Tiểu Nghiêu chiếc tất: "Cô đưa tất cho tôi hoặc mang vào cho tôi, tôi sẽ giúp mấy người."

Mạc Tiểu Nghiêu lắc đầu: "Tuy tôi không rõ là ai đã lén lút lột tất của ông, còn rao bán ở cửa hàng đặc biệt nhưng tôi cảm thấy người đó làm vậy nhất định có lý do, nếu không đã chẳng mạo hiểm nguy cơ bị hun chết rồi... Chẳng lẽ trong chiếc tất này ẩn chứa toàn bộ năng lượng của ông?"

Khương Yển cảm giác nhóc shota trong tay lập tức cứng đờ, dùng sự im lặng để ngầm thừa nhận. Do hạn chế của quy tắc, anh không ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu nhưng tin chắc cô nàng tỉ mỉ kia đã nhận ra.

Xem ra lần này ổn rồi, Khương Yển nghĩ, thả lỏng tâm trạng thong dong xem diễn biến.

Quả nhiên, Mạc Tiểu Nghiêu triệu hồi sổ thẻ bài của mình ngay trước mặt nhóc shota, dùng một viên thủy tinh tự do đổi lấy một ngọn đuốc đang cháy trong rạp xiếc. Sau đó cô đưa ngọn đuốc đến gần chiếc tất, để khói đen bốc lên l**m láp chiếc tất nhưng không thực sự đốt cháy.

"Ông không thừa nhận cũng không sao đốt quách đi là được, dù sao thứ này cũng chỉ biết độc hại mũi người, giữ lại cũng vô dụng, chắc hẳn rất nhiều người muốn nhìn thấy cảnh này ấy nhỉ?"

"Bao gồm cả “vị kia” mà các người muốn đối phó, chắc chắn cũng muốn vậy." Nhóc shota trầm giọng nói, ông ta như thể biến thành một người khác không còn nhảy nhót bốc đồng nữa, giữa lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi lẫn tang thương không phù hợp với tuổi tác.

"Trả lại cho tôi đi, tôi giúp mấy người."

Ngài Hội trưởng vừa dứt lời, Mạc Tiểu Nghiêu đã nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên trong đầu, xác nhận những lời ông ta nói đều là thật.

"Hoàn thành nhiệm vụ phụ 4: Nhận được sự công nhận của Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn.

Rõ ràng Khương Yển cũng nhận được thông báo nhiệm vụ hoàn thành, vì vậy anh buông tay mặc kệ ngài Hội trưởng nhảy xuống đất quay lại ghế sofa của mình, cầm điều khiển từ xa mở tấm chắn cách ly thả tất cả mọi người ra.

Mạc Tiểu Nghiêu thấy vậy cũng giữ lời hứa, trả lại hai chiếc tất trong tay và trong túi xách cho đối phương.

Sau đó ngay trước mắt mọi người, ngài Hội trưởng mang xong hai chiếc tất bỗng nhiên biến đổi, càng lúc càng cao càng lúc càng vạm vỡ. Cuối cùng ông ta biến thành một người đàn ông trung niên cao gần hai mét, râu ria xồm xoàm.

Nếu như nhóc shota thật sự là phiên bản thu nhỏ của ông ta, có thể thấy thời gian đúng là con dao giết lợn.

Dường như ngài Hội trưởng khôi phục dáng vẻ ban đầu thì cũng đổi cả tính cách. Ông ta bấm vài cái trên điều khiển từ xa, từ trần nhà hạ xuống mấy chiếc ghế dừng lại ở vị trí chỉ cần nhảy lên là có thể ngồi, không hề chạm vào trang bị và linh kiện trên sàn nhà.

"Mời các vị ngồi, tôi đã hiểu các vị muốn làm gì rồi." Ngài Hội trưởng ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sofa cũng biến lớn theo, tất không dựng đứng cũng không còn tỏa ra mùi hương đáng sợ nữa: "Tháp Trung Tâm đóng lại cùng lúc hình chiếu của hành tinh các vị biến mất, chẳng qua do tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau, các vị cảm thấy chưa lâu nhưng ở thế giới của chúng tôi đã trôi qua hơn một ngàn năm rồi."

Không ai ngắt lời Hội trưởng, mọi người đều yên lặng lắng nghe, đây là lần đầu tiên họ được nghe nguyên nhân sự việc từ góc độ người trong cuộc, vừa vặn để nghiệm chứng với những gì mình biết.

"Trái đất bị hình chiếu quấy nhiễu nghiêm trọng, tất cả các vị cùng bị kéo vào thế giới của chúng tôi. Dòng thời gian hỗn loạn khiến cho bảng thời gian của mỗi người khác nhau, tức là thời gian lên thuyền khác nhau. Trong khoảng thời gian này, những người Trái đất không thích ứng được với quy tắc đều đã chết, còn những người sống sót ví dụ như các vị đây đều có được sự tiến hóa mà có lẽ phải mất đến mấy vạn năm sau mới có."

Dừng lại một chút như muốn cho mọi người thời gian suy nghĩ, cũng như để bản thân sắp xếp lại ngôn ngữ, chừng năm phút sau ngài Hội trưởng mới tiếp tục lên tiếng.

"Sự oán hận và không cam lòng của các vị chẳng có ý nghĩa gì với chúng tôi cả, nói thẳng ra, chúng tôi sẽ không áy náy... À, đây là cảm giác mới mẻ sau khi tôi cố định hình thái nhưng sẽ chẳng ai coi đồ chơi là thật, đúng không?"

"Chúng tôi cũng không trông mong các ông sẽ áy náy." Mạnh Đan Dương chợt lên tiếng, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động phát biểu thay mặt mọi người: "Đây vốn là thế giới của kẻ mạnh, giống như chúng tôi sẽ không áy náy vì phá hủy một tổ kiến hay một tổ ong, tất nhiên cũng không thể trông cậy các ông sẽ thương xót cho chủng tộc thấp kém như chúng tôi... Vậy nên đừng nói nhảm nữa, nói thẳng cho chúng tôi biết, rốt cuộc thế giới của các ông đã xảy ra chuyện gì?"

Ngài Hội trưởng vuốt râu, nhéo bàn chân xỏ tất của mình, gật đầu nói: "Từ khi có ý thức, thế giới của chúng tôi đã được năm vị chúa tể cùng nhau cai trị. Dùng cách nói của các vị thì là Hoàng Hậu Đen, Hoàng Hậu Đỏ, Hoàng Hậu Trắng, chúa tể Cõi Âm và một vị nữa."

"Cụ thể đã qua bao nhiêu năm thì tôi không rõ, dù sao thời gian chẳng là gì với những kẻ vốn chỉ là hình chiếu. Nền tảng tồn tại của chúng tôi dựa vào việc hấp thu thông tin từ những sinh vật thông minh trên các hành tinh khác, thả hình chiếu vào giấc mơ của họ rồi hấp thu năng lượng."

"Đây là một phương thức rất ôn hòa, họ sẽ không hề hay biết, cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào, sau khi tỉnh lại dù thấy kỳ quái cũng sẽ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Những sinh vật thông minh trên một số ít hành tinh có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng tôi, vì vậy chúa tể của chúng tôi sẽ đàm phán với họ, hai bên cùng trao đổi thông tin theo cách thân thiện."

"Vốn dĩ nên tiếp tục như vậy, nhưng vào hai ngàn năm trước cũng là khoảng một ngàn năm trăm năm sau khi chúng tôi rời khỏi hành tinh trước đó, chúa tể Cõi Âm bỗng phát hiện chủng tộc của chúng tôi có dấu hiệu suy yếu. Sau khi nghiên cứu, xác nhận nguyên nhân là do đã quá lâu rồi không chiếu hình đến hành tinh mới, năm vị chúa tể bắt đầu một cuộc hành trình tìm kiếm, cuối cùng sau vài lần dịch chuyển đã xác định được hành tinh của các vị."

"Ban đầu chúng tôi vẫn làm theo cách cũ, chiếu hình đến hành tinh của các vị. Thế nhưng vì chủng tộc suy yếu nên năng lượng hấp thu được chỉ bằng một phần mười so với thời kỳ cường thịnh. Cứ tiếp tục như vậy, đến khi rời khỏi hành tinh của các vị chúng tôi cũng không bổ sung được bao nhiêu năng lượng. Hệ Mặt Trời của các vị lại hoang vu như thế, bữa tiệc năng lượng tiếp theo còn không biết bao giờ mới có."

"Vì vậy, lần đầu tiên xuất hiện sự bất đồng giữa năm vị Chúa tể. Chúa tể Cõi Âm và Hoàng Hậu Trắng cho rằng nên tuân thủ quy củ cổ xưa, nếu bởi vậy mà diệt vong thì chứng tỏ chúng tôi không được vũ trụ chấp nhận. Vị kia và Hoàng Hậu Đỏ cho rằng phải tiếp tục duy trì chủng tộc, dù phải hủy diệt thế giới khác cũng không tiếc. Còn Hoàng Hậu Đen giữ thái độ trung lập, do dự giữa hai bên."

"Cho đến khi vị kia cảm thấy chán ghét, kiên quyết cho rằng lựa chọn của mình là đúng, y đã lợi dụng quyền hạn tối cao của Sứ giả hành tinh, phát động một cuộc đảo chính giam cầm ý thức của chúa tể Cõi Âm vào trong tòa tháp Trung Tâm."

"Chưa dừng lại ở đó, để đảm bảo sau này sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào, y không chỉ nhốt cả Hoàng Hậu Trắng phản đối và Hoàng Hậu Đen trung lập vào đó, ngay cả Hoàng Hậu Đỏ vẫn luôn ủng hộ cũng không tha. Cứ như vậy, hiện tại chủng tộc của chúng tôi do y thống trị. Và để xoa dịu dư luận, rất ít người biết đến cuộc đảo chính này, y vẫn luôn dùng diện mạo của chúa tể Cõi Âm... Dù sao chẳng mấy ai có thể phân biệt được họ."

Nói đến đây, ngài Hội trưởng thở dài sâu sắc, vẻ mặt ngậm ngùi: "Tôi là một trong số ít người biết chuyện, hơn nữa lúc đó tôi ủng hộ vị kia. Tuy nhiên chính ngày Hoàng Hậu Đỏ bị nhốt vào trong tháp, tất của tôi đã không cánh mà bay."

Ông ta lắc đầu không muốn nói thêm về chuyện này nữa, chuyển sang vấn đề chính: "Các vị muốn vào tháp Trung Tâm thì phải có chìa khóa, tôi có thể làm lại một chiếc cho các vị nhưng điều kiện tiên quyết là phải có năng lượng linh hồn đến từ Trái đất của các vị làm vật liệu. Số lượng càng nhiều, số tầng các vị có thể mở ra càng cao, cơ hội giải thoát cho chúa tể Cõi Âm và ba vị Hoàng hậu càng lớn."

Thấy Mạc Tiểu Nghiêu định lên tiếng, ngài Hội trưởng xua tay ngăn cản: "Đừng hỏi tại sao tôi lại thay đổi ý định, cũng đừng hỏi tôi có lo lắng cho sự phát triển của chủng tộc hay không, các vị đã được tôi chấp thuận, vậy thì tất cả đều do số phận an bài."

Mạc Tiểu Nghiêu chớp mắt, đợi ông ta nói xong mới lấy ra sáu viên ngọc từ trong túi, xòe lòng bàn tay cho ông ta xem: "Tôi không định hỏi cái đó, lo cho người Trái đất còn chưa xong, ai rảnh mà lo cho mấy người? Tôi muốn hỏi là ông có nhận ra thứ này không?"

[???

Giới thiệu: Chưa giám định.

Cách dùng: Chưa rõ.

Công dụng: Chưa rõ.

Ghi chú: Có lẽ trong Hiệp hội thợ rèn sẽ có người biết đây là thứ gì.]

Ngài Hội trưởng ngẩn người, trên mặt lộ vẻ phức tạp, một lúc lâu sau mới gật đầu thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra đây thật sự là số mệnh định sẵn rồi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.