- Cũng bình thường.
Tôi thản nhiên nói rồi đón lấy chai nước mà anh cả ném cho.
Hắn ta thấy tôi dối lòng liền quay đi cười khúc khích.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, tay nắm thành quyền cho bõ tức tránh việc đang tay mà uýnh lộn với ổng.
Một lúc lâu sau đó, lớp tôi lần lượt quay trở lại, tuy nhiên, đếm lên đếm xuống vẫn thiếu mất hai đồng chí.
Mất ai thì mấy bà biết rồi đó, con mắm An với bạch liên hoa chứ ai nữa.
Anh tôi nhe nhởn vỗ vào vai tôi chế nhạo.
- Thế có đi tìm tình lang không?
Tôi hất tay ổng ra, chẳng nói chẳng rằng đù đù đi ra ngoài cổng.
- Linh, bà đi đâu đấy?
Ngọc Nam chẳng biết từ xó xỉnh nào chạy đến nắm lấy tay tôi, lông mày tôi cau lại rồi rút tay về, người tôi quay đi lẳng lặng nói.
- Chơi, ông muốn thì theo!
Chẳng cần rủ rê thêm gì cả, Nam đã bám sát tôi như cái đuôi.
Tôi ra phía cổng đi ngược lại với hướng mà chúng tôi vừa chạy.
Mặt trời lên cao, lớp tôi ở trong trường đều được nghỉ tự do, thằng anh mất nết sợ tôi có chuyện nên cũng lẽo đẽo theo đằng sau.
Đi một đoạn dài cuối cùng tôi cũng thấy bóng người đằng trước.
Hình như Phương Uyên bị làm sao nên An cõng cô ta.
Anh cả tôi nhanh chóng chạy đến đỡ lấy hai người họ tấp vào bên lề dưới bóng cây.
Hai mắt tôi nheo lại, len lén nhìn xuống dưới.
Mặt Uyên đỏ bừng lên vì nắng nóng, phía khủy chân của cô ta có một chút sưng đỏ lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-toi-qua-tinh-nam-17/2175717/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.