Tống Anh đã quen với việc lão gia tử chê bai mấy nhi tử hằng ngày, nhưng ngày hôm nay, đúng lúc này, lão gia tử lại nói ra lời này khiến Tống Anh cũng có hơi không vui. "A gia, có phải người không nhìn thấy ưu điểm của cha ta không?" Tống Anh cười tủm tỉm hỏi. Lão gia tử liếc nàng một cái: "Nha đầu ngươi lại muốn nói gì nữa? Muốn khen cha ngươi sao? Vậy cũng phải xem cha ngươi có chỗ nào khen được hay không chứ!" Tuy ánh mắt lão gia tử nhìn Tống Anh có vẻ hơi hung dữ nhưng sắc mặt của ông lại dịu đi rất nhiều. Diêu lão gia tử hơi khiếp sợ. Nếu bây giờ đổi thành... hài tử khác của Tống gia, chẳng hạn như Tống Tuân của Nhị phòng hoặc mấy đứa nhỏ của Tam phòng, chắc chắn sắc mặt của thông gia sẽ càng khó coi hơn. Sao ông lại tỏ ra hòa nhã hơn mấy phần với Nhị Nha này chứ? "A gia, cha ta có rất nhiều ưu điểm. Ngược lại, người có rất nhiều khuyết điểm." Tống Anh vô cùng thẳng thắn đáp lại. Tống lão gia tử vừa nghe thấy vậy thì dựng râu trừng mắt. "Ngươi nói cái gì?" Nếu không phải có rất nhiều người đang ở đây, ông thật sự muốn dùng búa gõ vào đầu của nha đầu này để mở ra xem bên trong chứa cái gì. Tống Anh cảm thấy vào lúc này, bất kể nàng có nói gì thì Tống Lão Căn đều không thể nổi giận nên mới mở miệng. Tống Lão Căn rất nhiều thói xấu lặt vặt, đối mặt với chuyện lớn thì vô cùng tỉnh táo, sau khi nhà mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2508301/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.