Vốn tưởng rằng sau ba tháng lao dịch, hắn ta có thể sửa đổi, không ngờ lại càng trầm trọng hơn. "Lão Nhị, lão Tam, đưa Hiển ca nhi đi thay quần áo." Tống Lão Căn nói với vào trong phòng một tiếng. Trong phòng bên cạnh có rất nhiều người. Lúc này, Tống Kim Sơn và Tống Dần Sơn cùng nhau đi ra, sắc mặt ngượng ngùng nhìn Đại chất tử này với tâm trạng rất phức tạp. Còn hai phu thê Đại phòng vẫn còn đang ở trong phòng mình, lặng lẽ rơi lệ. Tống Phúc Sơn đương nhiên không quá đồng ý chuyện này, nhưng người làm chủ gia đình là Tống Lão Căn, đối với sắp xếp của lão gia tử, hắn ta cũng không nói nổi một chữ "không". "Có muốn ra ngăn cản không? Nếu thật sự lên kiệu hoa, ầm ĩ đến mức mọi người đều biết thì không thể cứu vãn được nữa." Tống Phúc Sơn rầu rĩ. "Muốn đi thì ngươi đi đi, ta không có bạc." Đại Diêu thị nhìn cái rương trống trơn. Mấy ngày nay, bà ta đã nghĩ tới rất nhiều chuyện. Từ chuyện bà ta lén lút cho hắn ta ăn ngon uống tốt đến chuyện nhi tử từ nhỏ đã ngọt miệng, thường xuyên đòi ít tiền xu, nếu bà ta có thể cho thì chưa từng từ chối. Không phải bà ta không dạy dỗ nhi tử mà là hai phu thê bà ta quá bận rộn nên dạy dỗ quá ít. Bây giờ, bà ta rất hối hận. Nhất là khi nghĩ đến dáng vẻ của bà bà hôm ấy, bà ta càng hối hận vì lúc trước đã để lão thái thái trông con giúp bà ta. Bà ta thường xuyên phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2508447/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.