Nhưng tất cả mọi người biết không phải ai cũng có năng lực khắc chế như Tống Mãn Sơn, không biết bao nhiêu người đã bị sòng bạc huỷ hoại. Ở thôn Hạnh Hoa từng có một con bạc bán nhà, bán đất, bán cả tức phụ nhi để có tiền đi cá cược, cuối cùng không còn gì để bán thì muốn bán con. May mà có lý chính can thiệp nên đứa trẻ không bị bán đi. Cuối cùng vì nợ tiền cờ bạc mà trở nên đần độn, sau đó bị người ta đánh đập rồi nhiễm bệnh mà chết. Bây giờ, đứa trẻ đó trở thành đứa con hoang không cha không nương, chỉ có thể ăn cơm trăm nhà, nhìn sắc mặt người khác mà sống, đáng thương biết bao?! Tống Lão Căn hiểu rất rõ mấy nhi tử của mình, nhất là trưởng tử. Hắn ta rất bình thường, nếu thật sự tới sòng bạc thêm mấy lần thì không chừng sau này sẽ không quay đầu được nữa! Lão gia tử càng nghĩ càng sợ: "Lấy gậy của ta tới đây!" Tống Phúc Sơn trợn trừng mắt. "A gia, vẫn chưa hết." Tống Anh vội vàng mở miệng, lấy 5 lượng bạc ra, "Đại bá cho ta 5 lượng bạc để ta giữ bí mật. Tiền này do Đại bá đi mượn của người ta. Phải rồi, Đại bá còn nói ta là khuê nữ đã xuất giá như bát nước đổ đi, nói ta bớt quản chuyện của nương gia đi." "Đúng là lòng dạ bất chính." "May mà Đại bá không phải quan lại, nếu không khi mình làm chuyện xấu chắc chắn sẽ hối lộ cấp trên..." "Nếu sau này Đạt ca nhi có tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2529059/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.