Cho dù các thôn dân có nói tới nói lui thì cũng không thể quản quá nhiều, chỉ đành thở ngắn than dài, bày tỏ sắc mặt cho hai người Hoắc Tiểu Xảo xem. Nhưng vẫn không ngăn cản được bước chân của bọn họ. Lề mà lề mề một hồi lâu, cuối cùng đã tìm tới cửa. An ninh ở thôn Hạnh Hoa khá tốt nên vào ban ngày, cổng lớn của tiền viện đều mở, trừ phi không có ai ở nhà. Vì vậy cũng không cần gõ cửa, bọn họ có thể đi thẳng vào trong. Vừa bước vào sân, nhìn thấy cách bày trí trong sân, tim của Hoắc Tiểu Xảo suýt nữa thì nhảy ra ngoài. Tiền viện này rất lớn, dưới đất đều được lát gạch xanh, cho dù là ngày mưa thì cũng sẽ không ướt giày vớ. Hai bên đặt vài thứ để trang trí, có mấy chậu hoa cúc trông khá đẹp. Ngoài ra còn trồng ít hoa mai, cây không quá cao to nhưng trông khá nghệ thuật. Bọn họ cũng không biết cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy vừa bước vào khoảng sân này, dường như bên tai lập tức yên tĩnh hơn nhiều, hơi thở cũng có vẻ trở nên khác thường. Không chỉ như vậy... Cạnh sân còn có một chuồng gia súc lớn, bên trong có một con lừa trắng. Lừa trắng... thật sự khá hiếm thấy. Nếu không phải vóc dáng nó hơi lùn thì e rằng bọn họ đã vô thức nhận nhầm nó thành con ngựa. Đúng rồi, trong tiền viện này còn có cây hoa mà bọn họ không biết tên. Bây giờ đã bắt đầu mùa đông nên cành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2567704/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.