Từ Viện kiểm tra thổ nhưỡng gò Côn Luân và phát hiện nơi đây rất phù hợp trồng linh thực.
A Trúc đâu dám tự quyết định, “Ngươi hỏi sư tôn đã, ngài đồng ý thì không sao hết.”
A Trúc với Thanh Thanh đi trước dẫn đường, song cả đám không vượt qua được rào tre ngoài sân lúc đến gần nhà tranh. Họ nhìn vào trong chỉ thấy tuyết bay lả tả quanh ngôi nhà chứ chẳng thấy gì khác.
A Trúc giải thích, “Bên ngoài nhà tranh dựng trận pháp.”
Đám Từ Viện bối rối hỏi, “Vậy chúng ta có thể vào không?”
“Chờ một lát là được.”
…
“Khoan, khoan đã…” Sở Nhược Đình cất giọng nũng nịu khiến Nhạn Thiên Sơn dừng lại. “Bên ngoài có người.”
Nhạn Thiên Sơn như bị điếc.
Hắn tách hai bắp đùi trắng nõn ra, gương mặt tuấn tú áp sát cái lỗ nhỏ hồng nhạt mà liếm láp.
Cái lưỡi mát lạnh liếm âm vật trốn sau môi âm hộ, cố gắng mút dòng nước chảy liên hồi; đầu lưỡi hắn đưa đẩy liên tục vào bên trong cái lỗ ướt át khít rịt.
Toàn thân Sở Nhược Đình căng lên, nàng run rẩy thít âm đ*o rồi đạt cực khoái lần nữa.
Đôi tay cô gái bủn rủn túm mái tóc rối của Nhạn Thiên Sơn, nàng ngẩng đầu bảo, “Ta tiết hết nổi rồi… Đám Từ Viện chắc chắn…có chuyện cần nói.”
Ánh mắt Nhạn Thiên Sơn tối sầm, lưỡi hắn hút hết nước mật trước lúc hắn nắm dương v*t sưng to và đâm lút cán.
Sở Nhược Đình phát ra tiếng rên nhỏ.
Nàng vừa đón nhận sự xâm nhập từ Nhạn Thiên Sơn, vừa ngọt ngào xin tha, “Thiên Sơn, tha cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-tien-do-mac-mac-tam/2031354/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.