Sở Nhược Đình ghé qua Thanh Kiếm Tông một chuyến.
Có trận pháp khổng lồ bảo vệ nên chẳng ai xâm nhập tông môn, song dưới chân núi tự dưng mọc ra cả đống bẫy. Nàng không biết do Nam Cung gia trả đũa hay kẻ thù khác lợi dụng cơ hội quấy phá.
Sở Nhược Đình hủy đống bẫy rồi kiểm tra rất lâu mộ phần cha mẹ nhưng chả tìm thấy chút manh mối nào. Lúc nàng về Thấp Hải, tu sĩ chính đạo bao vây xung quanh đã rút lui khá nhiều. Nàng đang nghĩ chuyện này kỳ quặc thì bỗng thấy bóng Đại Anh ôm đao từ xa, thế là nàng vội gọi nàng ấy lại hỏi chuyện.
Đại Anh nghe lệnh ma quân đào mộ tổ tiên Sở Nhược Đình, thành ra cảm thấy hổ thẹn lắm.
Nàng ấy chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Sở Nhược Đình, chỉ trả lời tin đối phương muốn biết bằng gương mặt vô cảm, “Có một tà tu mới xuất hiện tại Phù Quang Giới, các nạn nhân đều bị hút cạn tu vi và chỉ còn tấm da khô quắt. Lâm Thành Tử bận đuổi bắt tà tu nên không quan tâm Thấp Hải.”
“Tà tu? Nam hay nữ?”
“Không biết.”
Gần đây Sở Nhược Đình bận quá, nàng hiếm khi tìm hiểu Phù Quang Giới có phát sinh chuyện lớn gì không. Thế giới hiện tại khác xa thế giới nàng biết trong Kiều Kiều Tu Chân Ký, vô số việc đã lệch khỏi quỹ đạo. Nàng cảm thấy tin một tà tu bất ngờ xuất hiện là điềm gở.
Đúng lúc ấy, khuyên tai cô gái lóe sáng, Hách Liên U Ngân gọi nàng đến phòng luyện khí.
Nội tâm Sở Nhược Đình căng thẳng.
Chuyện gì tới thì sẽ tới, nàng chẳng định trốn tránh. Sở Nhược Đình tạm biệt Đại Anh rồi chậm rãi cất bước.
Cửa phòng luyện khí đóng chặt.
Sở Nhược Đình đứng bên ngoài, nghĩ tới Hách Liên U Ngân làm nàng thoáng bần thần.
Trong phòng truyền ra tiếng quát lạnh lẽo, “Sao chưa vào?”
Sở Nhược Đình khẽ thở dài trước lúc bước lên cầu thang và đẩy cửa vào.
“Tham kiến ma quân.”
Nàng thi lễ như thường lệ.
Thiếu nữ ngẩng đầu để thấy Hách Liên U Ngân đứng cạnh lò rèn; mái tóc đen dài buộc lỏng sau lưng hắn, bộ trang phục đen khoác hờ trên thân thể cao lớn. Mu bàn tay trái hắn đặt sau người, ngón tay phải thi triển phép thuật, lửa lò rèn biến hóa liên tục và chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của ma quân.
Cách đó không xa, đèn Uẩn Hồn đáng lẽ phải lơ lửng trên đài sen bằng ngọc quý lại mất tăm mất tích.
Đèn Uẩn Hồn đâu?
Sở Nhược Đình gấp gáp dời mắt.
Hách Liên U Ngân sở hữu thiên phú luyện khí xuất chúng, chẳng mấy chốc, pháp khí ra đời giữa vầng sáng rực rỡ trên lò rèn.
Hắn ném cái “cạch” món đồ đến trước mặt Sở Nhược Đình chứ chả thèm nhìn, “Ngươi xem bản tọa rèn pháp bảo này thế nào.”
Sở Nhược Đình nhìn kỹ thì tức khắc biến sắc.
Đấy là…một thanh kiếm khóa linh hồn.
Quả nhiên hắn biết hết.
Biết nàng diễn kịch, biết nàng phóng thích tu sĩ chính đạo do Độc Mỗ bắt, biết nàng cứu Huống Hàn Thần. Chắc chắn vì từng được hắn dung túng quá nên nàng mới ảo tưởng mình có thể lừa gạt người mạnh hàng đầu Phù Quang Giới.
Sở Nhược Đình ngơ ngác, á khẩu chẳng trả lời nổi.
“Ngươi không có gì muốn nói với bản tọa sao?”
Hách Liên U Ngân lãnh đạm liếc nàng.
Sở Nhược Đình thật lòng không biết nói gì, nàng “a” một tiếng rồi cúi đầu mà thành thật khai, “Ma quân, ta đã sai.”
“Thành thật xin lỗi.”
“Lần sau ta không dám nữa.”
Bao lời trách cứ Hách Liên U Ngân soạn sẵn bị nàng chặn họng sạch bách.
Gương mặt tuấn tú bạnh ra, hắn giận dữ chất vấn, “Có vậy thôi à?”
Sở Nhược Đình bực bội gãi tóc, lẩm bẩm làu bàu, “Chứ còn gì để nói hả…”
Hách Liên U Ngân bốc hỏa, cảm thấy nàng trả lời qua quýt nhưng chẳng tìm ra chứng cứ.
Hắn cẩn thận quan sáng nữ tử, hình như nàng xinh đẹp hoạt bát hơn trước gấp bội. Trái tim nam tử ngứa ngáy, hắn muốn kéo nàng lại ôm cho đã. Tuy nhiên, hắn tự cảnh cáo bản thân rằng tâm trí Thấp Hải ma quân không thể rối loạn chỉ vì một thánh nữ tán công, chưa tới đêm trăng tròn thì hắn tuyệt đối chẳng chạm vào nàng!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.