Mặc dù không rõ Đoạn Tiêu lại gặp chuyện gì, nhưng khi thấy Năm Giờ Rưỡi lén lén lút lút chạy vào phòng khách, Hạ Ngưỡng lập tức biết ngay anh lại quên đóng cửa.
“Hôm nay dì Vương không tới sao?” Cô đang nấu cháo trong bếp, vừa nói chuyện với chú mèo đang quấn quanh chân quần mình vừa tự lẩm bẩm: “À, suýt quên, hôm nay là thứ Sáu.”
Cho đến khi ăn sáng xong cô vẫn không thấy ai từ căn nhà đối diện đi ra ngoài tìm mèo.
Hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của Đoạn Tiêu vừa rồi cứ hiện lên trong đầu cô một cách khó hiểu.
Lạ thật, anh đã hạ sốt từ lâu rồi chẳng lẽ vẫn còn thấy khó chịu? Hay là… lại nhớ tới cơn ác mộng tối qua?
Hạ Ngưỡng nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Sau khi ăn xong, cô múc một phần cháo nấm lớn, bưng đến trước cửa nhà đối diện.
Nhưng trong phòng khách của Đoạn Tiêu không có ai, còn cửa phòng ngủ lại đóng kín.
Cô đành đặt bát cháo lên bàn đảo bếp, thay nước và thức ăn mới cho mèo, sau đó thoáng nhìn sang chậu rau xà lách đang héo rũ trên ban công.
Sau một hồi phân vân…
Cô vẫn đi qua tưới nước cho nó.
Phía cửa phòng anh vẫn im lặng không có động tĩnh gì, Hạ Ngưỡng chần chừ đi tới trước cửa.
Lý trí nói cô nên dừng lại ở đây.
Anh đã hết sốt, cô cũng đã giúp chăm sóc mèo và rau của anh.
Không thể lúc nào cũng đối xử tốt với Đoạn Tiêu như thế này.
Đã là người yêu cũ thì nên giữ một khoảng cách nhất định, huống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-chan-mua-ha-tuoc-nhi/2005802/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.