Mặc dù không rõ Đoạn Tiêu lại gặp chuyện gì, nhưng khi thấy Năm Giờ Rưỡi lén lén lút lút chạy vào phòng khách, Hạ Ngưỡng lập tức biết ngay anh lại quên đóng cửa.
“Hôm nay dì Vương không tới sao?” Cô đang nấu cháo trong bếp, vừa nói chuyện với chú mèo đang quấn quanh chân quần mình vừa tự lẩm bẩm: “À, suýt quên, hôm nay là thứ Sáu.”
Cho đến khi ăn sáng xong cô vẫn không thấy ai từ căn nhà đối diện đi ra ngoài tìm mèo.
Hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của Đoạn Tiêu vừa rồi cứ hiện lên trong đầu cô một cách khó hiểu.
Lạ thật, anh đã hạ sốt từ lâu rồi chẳng lẽ vẫn còn thấy khó chịu? Hay là… lại nhớ tới cơn ác mộng tối qua?
Hạ Ngưỡng nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Sau khi ăn xong, cô múc một phần cháo nấm lớn, bưng đến trước cửa nhà đối diện.
Nhưng trong phòng khách của Đoạn Tiêu không có ai, còn cửa phòng ngủ lại đóng kín.
Cô đành đặt bát cháo lên bàn đảo bếp, thay nước và thức ăn mới cho mèo, sau đó thoáng nhìn sang chậu rau xà lách đang héo rũ trên ban công.
Sau một hồi phân vân…
Cô vẫn đi qua tưới nước cho nó.
Phía cửa phòng anh vẫn im lặng không có động tĩnh gì, Hạ Ngưỡng chần chừ đi tới trước cửa.
Lý trí nói cô nên dừng lại ở đây.
Anh đã hết sốt, cô cũng đã giúp chăm sóc mèo và rau của anh.
Không thể lúc nào cũng đối xử tốt với Đoạn Tiêu như thế này.
Đã là người yêu cũ thì nên giữ một khoảng cách nhất định, huống chi anh vốn là người rất hay được voi đòi tiên.
Đến hôm nay họ vẫn dây dưa không dứt, phần lớn cũng là vì cô. Chẳng hạn như quá mềm lòng, đối với anh mãi chẳng thể nào tàn nhẫn được.
Nghĩ đến đây, Hạ Ngưỡng hạ bàn tay đang chạm vào cánh cửa xuống.
Cô muốn gõ cửa nhưng cũng muốn quay người rời đi, phân vân mãi thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
Trước mặt cô là một bức tường người, anh vừa tắm xong còn đang mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, mái tóc còn hơi ướt.
Hương bạc hà nhẹ nhàng thanh mát phả vào mặt cô cùng với cái lạnh của buổi sáng.
Hạ Ngưỡng lúng túng thả tay xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Tầm mắt cô rơi đúng vào hai sợi dây rút ở chiếc quần thể thao xám của anh, vô thức bật ra một câu: “… Em chỉ muốn hỏi anh có ăn cháo không? Em nấu hơi nhiều.”
Đoạn Tiêu rũ hàng mi đen dài xuống, nhìn cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đang nhìn gì thế?”
Lúc đó cô mới chợt nhận ra quả thật vị trí đó dễ gây hiểu lầm, vội ngẩng mặt lên: “Không nhìn gì cả!”
Hiếm khi không trêu chọc cô, anh bước tới gần thêm hai bước với đôi mắt đen láy: “Anh thấy em đã thu dọn hành lý, định đi đâu à?”
Chiều cao áp đảo tạo nên cảm giác áp bức gần kề.
Giọng nói không nóng không lạnh của anh lúc nào cũng khiến Hạ Ngưỡng cảm thấy đầy nguy hiểm.
“Em không chạy đâu.” Cô gần như vô thức phủ nhận ngay, vội vàng giải thích, “Em phải vào đoàn phim, cảnh quay ở trên núi. Em có sáng tác một bài múa được cấp quyền cho một bộ phim chiếu mạng, phải đến để hướng dẫn cho diễn viên.”
Hạ Ngưỡng phản ứng nhanh chóng như vậy cũng là do cô đã quen với cách anh tạo áp lực.
Dù sao, mỗi khi anh cảm thấy cô sắp rời đi, hành động tiếp theo của anh luôn mất kiểm soát, khiến cô không chịu nổi hậu quả của việc chống lại anh.
Đoạn Tiêu mím môi, bỗng nhiên cúi người ôm lấy cô, càng trông như hoàn toàn chán nản. Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại lười biếng buông thõng xuống.
“Anh đã làm sai một việc.” Giọng anh khàn khàn, đầy vẻ thất vọng: “Xin lỗi em.”
Từ trước đến nay Đoạn Tiêu vẫn luôn nghĩ, dù những năm qua anh đã từng bước ép buộc cô như thế nào đi nữa thì cũng chẳng sao.
Dẫu sao cô cũng không hề có chút tình cảm nào với anh.
Hồi còn học Trung học cô đồng ý quen anh, có thể là để trả đũa La Lương Sâm.
Sau này, cô cũng vì bất đắc dĩ mới nhận sự giúp đỡ, lúc nào cũng nghĩ đến việc trả hết nợ để có thể rời xa anh. Vậy tại sao anh phải chiều theo ý cô chia tay trong êm đẹp?
Nhưng cô lại giữ chiếc đèn ngủ người tuyết chẳng có gì đặc biệt kia suốt ngần ấy năm.
Có lẽ anh thực sự đã bỏ qua rất nhiều thứ, từ mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh đã một mực cố chấp hành động theo ý mình và mắc sai lầm đến mức vô lý.
Giọng nói của anh khàn khàn, nghe có vẻ rất buồn, anh ôm cô thật chặt và lặp lại: “Xin lỗi em.”
Hạ Ngưỡng không hiểu sao lại cảm thấy tim mình thắt lại, bỗng dưng cô cảm thấy xót xa: “Tại sao lại phải nói xin lỗi… Anh trước giờ sẽ không xin lỗi em.”
Huống hồ, hôm nay anh còn chịu thừa nhận mình sai. Tính anh luôn kiêu ngạo, không phải dạng người dễ dàng hối hận.
Hạ Ngưỡng không hiểu rốt cuộc hôm nay những lời này của anh có ý nghĩa gì, chỉ mơ hồ cảm thấy không thoải mái.
Đúng lúc này, có gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Đoạn Cận Tình tháo khẩu trang xuống, chẳng có chút tinh tế nào, tựa vào cửa nhìn họ, cất giọng trêu chọc: “Làm phiền cháu trai và cháu dâu đang mặn nồng tình cảm của tôi một chút nhé. Cửa nhà hàng xóm chưa đóng, xin hỏi có thể nhờ cháu tìm xem cô ấy đi đâu rồi không?”
Đoạn Cận Tình thở dài, tiếp tục nói: “Cô ấy trông rất xinh đẹp, chỉ là hơi ngây ngô, lành vết thương rồi lại quên đau, rất dễ bị bắt nạt, mất đi thì tiếc lắm đấy.”
“…”
Hạ Ngưỡng nghe ra giọng điệu cố ý trêu chọc của bạn mình, cô hậm hực đẩy nhẹ anh một cái, nói nhỏ: “Em bảo anh rồi, đừng lúc nào cũng quên đóng cửa.”
Đoạn Tiêu buông tay, thu lại vẻ yếu ớt vừa rồi, nhìn qua với vẻ mặt vô cảm.
Anh có đôi lông mày cao và thẳng, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao.
Trước ánh mắt uy hiếp này, Đoạn Cận Tình buộc phải đứng thẳng hơn một chút, yếu ớt nói: “Hạ Ngưỡng, cậu có thể bảo cháu trai tớ đừng nhìn tớ chằm chằm được không? Mặc dù tớ biết hôm nay tớ trông rất đẹp.”
Hạ Ngưỡng nghe vậy chỉ ngơ ngác “Ồ” khẽ.
“Thôi, nhìn là biết cậu là một người sợ chồng rồi.” Đoạn Cận Tình tức tối nói: “Nhưng tớ đến để than thở, không phải để chịu khổ!”
Đoạn Tiêu hoàn toàn chẳng thèm để ý đến cô ấy, anh cúi người bế con Năm Giờ Rưỡi đang ôm lấy chân Hạ Ngưỡng rồi đi về phía bàn ăn cháo.
Hạ Ngưỡng lúng túng vuốt lại mái tóc bị rối, đi đến ghế sofa: “Cậu sao vậy?”
Đoạn Cận Tình thản nhiên quăng túi xuống bàn trà, bỗng nhiên òa khóc: “Cậu chẳng hề quan tâm đến tớ chút nào… Tớ bị đám ngu ngốc trên mạng mắng đến thê thảm, gọi cho cậu mà cậu không nghe máy. Cậu, cái đồ trọng sắc khinh bạn, còn ở đây tái hợp với chồng cũ của cậu…”
Đoạn Tiêu tặc lưỡi, ngắt lời cô ấy ngay: “Đoạn Cận Tình, ra ngoài mà khóc.”
Cô ấy lập tức im lặng, bĩu môi. Sau đó, cô ấy đột nhiên quay đầu nói: “Cháu không có chút đồng cảm nào à! Cháu không thấy cô thực sự đang khóc sao?”
Anh nhếch mép cười nhạt: “Không muốn thấy.”
Đoạn Cận Tình tức giận, mắng: “Dù gì thì chúng ta cũng cùng họ Đoạn mà sao cháu lại vô tình đến thế, cháu còn là con người không? Sao cô lại có họ hàng như cháu chứ! Hèn gì mỗi năm Tết cô đến nhà cháu ăn cơm đều không thấy ngon miệng!”
Đoạn Tiêu lạnh lùng nhìn cô ấy: “Vậy đổi họ khác đi, năm sau khỏi đến.”
“…”
Hạ Ngưỡng chết lặng.
Cô nghi ngờ tự hỏi liệu người nhà họ Đoạn đều tuân theo nguyên lý “Cùng họ sẽ khắc nhau” à.
Cô vội vàng xua tay: “Đừng cãi nhau nữa. Tối qua anh ấy sốt cao, bây giờ vẫn còn khó chịu, cậu qua chỗ tớ đi.”
Hạ Ngưỡng vừa nói vừa kéo Đoạn Cận Tình đứng dậy.
Đúng lúc ấy lại nghe thấy tiếng thìa va vào miệng bát kêu leng keng từ phía bàn ăn.
Đoạn Tiêu nhìn bóng lưng cô chưa bước ra khỏi cửa, lạnh lùng hỏi: “Tại sao em không đứng về phía anh?”
“…”
Người vừa ôm cô xin lỗi lúc nãy biến đâu mất rồi?
Sao anh lại trở về tính cách cứng nhắc này vậy. Hạ Ngưỡng khựng lại, nhỏ giọng thì thầm: “Anh đừng có vô lý như vậy.”
Đoạn Cận Tình thật sự cảm thấy uất ức vô cùng, vừa vào phòng đã ôm lấy gối sofa, khóc lóc đến choáng váng mặt mày, dùng hết nửa hộp giấy để lau mũi.
“Chẳng trách cậu diễn cảnh khóc trong phim lại đạt đến vậy.” Hạ Ngưỡng vỗ nhẹ lên lưng đang thở không ra hơi của cô bạn, cảm thán: “Nước mắt của cậu như chảy mãi không hết vậy.”
Đoạn Cận Tình sụt sịt mũi, hỏi: “Có phải cậu đang châm chọc tớ không?”
“Sao thế được, tớ chỉ đang nghĩ cậu khóc sưng mắt như thế không sợ ảnh hưởng sao? Mấy ngày tới có lịch quay không?”
“Cậu chẳng bao giờ đọc tin tức trong làng giải trí cả.” Đoạn Cận Tình ném điện thoại cho cô: “Tự xem trên Weibo đi.”
Hạ Ngưỡng cầm lấy, liếc qua bảng hotsearch: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu… À, chắc mẹ tớ đã tìm người xóa từ khóa rồi, vậy cậu xem thử hộp thư của tớ đi, cẩn thận kẻo thấy cảnh nhức mắt đấy.”
Hạ Ngưỡng khó hiểu: “Cậu đang nói gì vậy?”
Hộp thư riêng tư của người nổi tiếng đều xếp tin nhắn của những người không theo dõi vào mục “Người chưa theo dõi”, muốn xem thì phải mở lần lượt từng tin nhắn một để xác nhận thì mới có thể xem được.
Hạ Ngưỡng chọn ngẫu nhiên một tin nhắn đỏ để mở.
Một loạt từ ngữ lăng mạ hiện lên ngay trước mắt.
Cô nhíu mày, dựa theo cách hành văn của người này lắp ghép ra các từ khóa như: thiên long nhân*, nhân thượng nhân**.
(*thiên long nhân: “天龙人” (Thiên Long nhân) là một thuật ngữ phổ biến trong manga và anime “One Piece” của Eiichiro Oda. Trong “One Piece”, “天龙人” ám chỉ những người thuộc tầng lớp quý tộc tối cao, có quyền lực to lớn và sống trong sự xa hoa, đặc biệt là những người có liên quan đến Chính phủ Thế giới. Họ được coi là những “Con cháu của trời”, với quyền lực và đặc quyền vượt trội. Những người này thường tỏ ra kiêu ngạo, độc ác và không quan tâm đến những người khác. Tầng lớp này được đại diện là những người sống ở những đảo riêng biệt, có sự bảo vệ nghiêm ngặt và thường xuyên sử dụng người khác như công cụ. Ngoài “One Piece”, “天龙人” có thể được dùng trong các cuộc trò chuyện hoặc văn hóa đại chúng để chỉ những người có địa vị xã hội cực kỳ cao, hoặc những người quá kiêu ngạo và coi thường những người xung quanh.)
(**nhân thượng nhân: “人上人” (nhân thượng nhân) là một thuật ngữ trong tiếng Trung, thường dùng để chỉ những người vượt trội, có địa vị cao trong xã hội hoặc có thành tựu xuất sắc. Đây là cách nói ẩn dụ, dùng để miêu tả những người có khả năng, quyền lực, và địa vị vượt trội so với những người khác.)
Dù không theo đuổi ngôi sao nào nhưng cô cũng biết rằng các fandom trên các nền tảng mạng xã hội thường sử dụng viết tắt để tránh bị kiểm duyệt. Cô thử tìm kiếm ba chữ “djq*” và quả nhiên có video và bài đăng chia sẻ về đầu đuôi câu chuyện.
(*djq: là viết tắt tên pinyin của Đoạn Cận Tình)
Sự việc này có liên quan đến bạn trai cũ của Đoạn Cận Tình, kẻ đã ngoại tình.
Đoạn video ghi lại cảnh Đoạn Cận Tình đánh anh ta trong phòng bao ở quán bar đã bị phát tán. Lúc đầu, Đoạn Cận Tình không bận tâm về chuyện này.
Trước đây, cô ấy chủ yếu hoạt động trong giới phim ảnh quốc tế, mới chỉ bước vào tầm mắt công chúng trong nước từ khi đóng phim trực tuyến vài năm gần đây. Việc sợ bị lộ chuyện yêu đương vốn chưa bao giờ là điều cô ấy lo ngại.
Cho đến tối qua, trong một sự kiện thương hiệu, một phóng viên đã hỏi trực tiếp trong lúc livestream: “Có phải cô cũng đã ra tay với một cô gái khác không?”
“Ý của anh là con tiểu tam ấy?” Đoạn Cận Tình thẳng thắn đáp lại: “Tôi không tát cô ta, tôi chỉ tát Tỉnh Tu hai cái. Nếu tôi đánh cô ta thật, chắc chắn tôi sẽ nói cho các người biết.”
Cô ấy trả lời với vẻ kiêu ngạo nhưng rất tự nhiên, đúng với phong cách xưa nay của cô ấy.
Tuy nhiên, cô gái bị ám chỉ là kẻ thứ ba trong video lại không lộ mặt. Cư dân mạng tò mò đoán danh tính và lần ra là nữ diễn viên tuyến ba của một bộ phim chiếu mạng: Tiêu An Tiệp
Bên phía Tỉnh Tu giữ im lặng, không đưa ra bất kỳ phản hồi nào.
Tiêu An Tiệp lại đưa ra tuyên bố rằng đây chỉ là hiểu lầm, đồng thời ám chỉ Đoạn Cận Tình “Không nên quá coi trọng đàn ông”. Mượn cơ hội này để thu hút thiện cảm từ người xem, trong một đêm cô ta đã tăng thêm ba triệu lượt theo dõi.
Thế nhưng Đoạn Cận Tình lại chỉ có trong tay một bức ảnh do Lục Gia Trạch gửi, lại còn mờ đến nỗi không rõ mặt cô gái trong ảnh, không thể dùng làm bằng chứng để vạch trần cặp đôi gian phu dâm phụ này.
Kết quả là, trong mắt cư dân mạng, họ chỉ thấy mỗi video Đoạn Cận Tình đánh Tỉnh Tu trong phòng bao.
Những từ ngữ cay nghiệt như “Tính khí tệ”, “Dựa vào quyền thế ức hiếp người khác” đều liên tục xuất hiện.
Khi mặc định rằng họ không cùng một đẳng cấp, cư dân mạng càng khắt khe hơn với Đoạn Cận Tình, thậm chí gia thế nổi bật của cô ấy cũng bị đào ra để chế giễu.
“Công ty của An Tiệp nhà chúng ta vô dụng quá, làm sao so nổi với đại tiểu thư Kinh Châu chứ, mua nhiều tài khoản marketing để tham chiến như vậy cơ mà?”
“Tin hot nè, ai cũng biết sau lưng djq có kim chủ, nhưng lại không rõ là ai đúng không? Cô ta khởi nghiệp bằng phim của một đạo diễn quốc tế bởi vì công ty của cô ta là Giải Trí Tân Dực đấy.”
“Và cổ đông lớn nhất sau Giải Trí Tân Dực là một thành viên chính trong hội đồng quản trị Tập đoàn Đoạn thị ở Kinh Châu – chính là Đoạn Thiên, cũng tức là bố của cô ta!”
“Tập đoàn Đoạn thị ở Kinh Châu chắc khỏi cần giới thiệu thêm rồi nhỉ, trong giới ai mà dám đối đầu với tiểu thư hoàng gia quý tộc djq này?”
“Vậy mới nói, mấy năm nay cô ta cứ nổi nóng chẳng ai dám đụng. Cả nhà mình ơi, nhanh nhanh bảo vệ bé An Tiệp đáng thương nhà chúng ta đi nào!”
“Không phải ai cũng để mắt đến bạn trai idol của chị đâu, ăn tiền của fan mà còn dám yêu đương. Chị giàu lắm mà, sao không mang anh ta về nuôi ở nhà? Hay là vì muốn công khai mình là chị dâu nên mới giở trò này vậy.”
…
“Bố tớ vốn không đồng ý cho tớ đóng phim, mấy năm trước tớ phải năn nỉ mãi ông ấy mới chịu để yên. Nhưng tối qua ông ấy xem tin tức nóng trên mạng xong nổi trận lôi đình, đến nỗi quản lý của tớ cũng không dám nhận điện thoại của tớ.”
Đoạn Cận Tình nói, nước mắt lại lăn dài. “Tớ chỉ yêu đương rồi bị lừa dối, giờ còn bị bạo lực mạng. Tớ sắp tức chết rồi.”
Hạ Ngưỡng nghe mà quặn lòng: “Tin tức trên mạng thay đổi nhanh lắm, qua đợt này liệu có khá hơn không?”
“Nhưng bố tớ sẽ không dễ nguôi giận đâu.” Đoạn Cận Tình che mí mắt, xoa nhẹ: “Ông ấy đã ra lệnh phong tỏa tên tớ trên khắp mạng rồi. Có khi không bao lâu nữa, tớ sẽ biến mất hoàn toàn trên internet, và rồi sẽ không thể nhận thêm vai diễn nào nữa.”
Hạ Ngưỡng cũng không biết phải làm gì, chỉ thở dài.
Từ cửa vang lên một tiếng châm chọc: “Cầu xin cháu đi, có khi cháu sẽ rộng lượng mà giúp cô.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.