Ngày 8 tháng 6, kỳ thi đại học kết thúc với môn cuối cùng là môn Tiếng Anh.
Tại cổng trường ở thị trấn ngoại ô Kinh Châu, từng nhóm học sinh vừa thi xong lần lượt bước ra ngoài, vài phóng viên báo chí đang phỏng vấn phụ huynh và học sinh.
Ôn Vân Miểu xui xẻo bị chặn lại, micro chĩa vào tới tấp như súng trường, bao vây cô ấy.
“Bạn học, bạn học, bạn thấy đề thi đại học năm nay có khó không?”
“Bài luận Tiếng Anh lần này có phải lại là viết thư cho Lý Hoa không?”
“Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi, có điều gì bạn muốn chia sẻ với mọi người không?”
“Tâm trạng sau khi thi xong thế nào? Bạn đã có nguyện vọng vào trường nào chưa?”
Ôn Vân Miểu kéo khóa áo đồng phục lên đến tận cổ, che đi nửa khuôn mặt gầy gò của cô ấy. Đôi mắt dài hẹp khó chịu nhìn qua từng gương mặt phóng viên, không đáp lại lời nào.
May mắn thay, lúc này Hạ Ngưỡng nhìn thấy cô ấy nên nhanh chóng chen vào: “Xin lỗi nhé. Bạn học sinh nhà chúng tôi đang vội về ăn cơm, mọi người đi phỏng vấn người khác đi ạ.”
Cô nắm tay Ôn Vân Miểu kéo ra khỏi đám đông.
Đi qua hai con phố cách xa trường, rốt cuộc cũng bớt người và xe cộ.
Chưa kịp hỏi, Ôn Vân Miểu đã chủ động nói: “Chị! Em thi tốt lắm!”
Hạ Ngưỡng rất vui khi nghe thấy điều đó: “Vậy sao?”
“Dạ. Em thấy đề thi còn dễ hơn mấy bài kiểm tra mô phỏng trước đó nữa! Hóa ra thi đại học cũng chỉ như vậy.”
“Giỏi quá! Vậy tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-chan-mua-ha-tuoc-nhi/2005813/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.