Ngày 8 tháng 6, kỳ thi đại học kết thúc với môn cuối cùng là môn Tiếng Anh.
Tại cổng trường ở thị trấn ngoại ô Kinh Châu, từng nhóm học sinh vừa thi xong lần lượt bước ra ngoài, vài phóng viên báo chí đang phỏng vấn phụ huynh và học sinh.
Ôn Vân Miểu xui xẻo bị chặn lại, micro chĩa vào tới tấp như súng trường, bao vây cô ấy.
“Bạn học, bạn học, bạn thấy đề thi đại học năm nay có khó không?”
“Bài luận Tiếng Anh lần này có phải lại là viết thư cho Lý Hoa không?”
“Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi, có điều gì bạn muốn chia sẻ với mọi người không?”
“Tâm trạng sau khi thi xong thế nào? Bạn đã có nguyện vọng vào trường nào chưa?”
Ôn Vân Miểu kéo khóa áo đồng phục lên đến tận cổ, che đi nửa khuôn mặt gầy gò của cô ấy. Đôi mắt dài hẹp khó chịu nhìn qua từng gương mặt phóng viên, không đáp lại lời nào.
May mắn thay, lúc này Hạ Ngưỡng nhìn thấy cô ấy nên nhanh chóng chen vào: “Xin lỗi nhé. Bạn học sinh nhà chúng tôi đang vội về ăn cơm, mọi người đi phỏng vấn người khác đi ạ.”
Cô nắm tay Ôn Vân Miểu kéo ra khỏi đám đông.
Đi qua hai con phố cách xa trường, rốt cuộc cũng bớt người và xe cộ.
Chưa kịp hỏi, Ôn Vân Miểu đã chủ động nói: “Chị! Em thi tốt lắm!”
Hạ Ngưỡng rất vui khi nghe thấy điều đó: “Vậy sao?”
“Dạ. Em thấy đề thi còn dễ hơn mấy bài kiểm tra mô phỏng trước đó nữa! Hóa ra thi đại học cũng chỉ như vậy.”
“Giỏi quá! Vậy tối nay chúng ta ăn mừng nhé.” Hạ Ngưỡng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô ấy bèn kéo cô ấy đi về phía chợ: “Chúng ta sẽ tổ chức một bữa ăn ngon để mừng em đã tốt nghiệp thành công.”
Đằng sau bỗng vang lên vài tiếng rú ga của động cơ xe thể thao, điều này rất hiếm thấy ở thị trấn ngoại ô. Có lẽ vì hôm nay là ngày kết thúc kỳ thi đại học, quả nhiên là một ngày sôi động nhất, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả lễ mừng năm mới.
Hạ Ngưỡng không quay đầu lại, được Ôn Vân Miểu kéo vào trong lề.
Chiếc Aston Martin từ phía sau tiến tới, đi song song bên cạnh họ, bóp còi mấy lần để thu hút sự chú ý của hai chị em.
Lúc này Hạ Ngưỡng mới quay lại nhìn.
Qua kính chắn gió, cô thấy một gương mặt quen thuộc, là Lục Gia Trạch.
Ngồi bên ghế phụ là bạn gái của anh ấy – Vu Tuyết Vũ. Cả hai có quen biết nhau nên Vu Tuyết Vũ lịch sự vẫy tay chào cô.
“Chị.” Ôn Vân Miểu thấy cô đứng im, bèn hỏi: “Chị quen à?”
Hạ Ngưỡng hoàn hồn, bảo cô ấy đi trước: “Là bạn học của chị. Em ra chỗ dì Liễu bán cá chọn hải sản trước, chị sẽ ra ngay.”
“Vâng!”
Chiếc xe dừng lại bên đường.
Vu Tuyết Vũ biết họ có chuyện cần nói nên không xuống xe.
Lục Gia Trạch đứng dưới tán cây, tay đút túi quần, nhìn cô từ trên xuống: “Lâu rồi không gặp.”
Đoạn Tiêu ra nước ngoài vào ngày 11 tháng 5.
Đương nhiên họ không có dịp gặp riêng nhau nữa.
Hạ Ngưỡng không nghĩ anh ấy lại nói mấy lời khách sáo này, cụp mắt hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Đừng lo, tôi không theo dõi cậu. Tôi đâu phải A Tiêu.” Lục Gia Trạch cười nhạt, liếc nhìn khu công trường cách đây không xa: “Tôi đến để giám sát công trình, cậu nhìn thấy khu công nghiệp kia không?”
Vẻ mặt Hạ Ngưỡng thay đổi đôi chút: “Đó là của nhà cậu sao?”
Khu công nghiệp mới khai thác đó vừa bắt đầu xây dựng cách đây vài ngày, nhưng từ hai tuần trước đã hoàn tất khoản đền bù cho các hộ phải di dời.
Khu chung cư cũ của Ôn Vân Miểu cũng nằm trong diện này.
Họ đã nhận được một phần tiền bồi thường di dời và hiện đã chuyển vào nhà mới.
“Không phải của nhà tôi, dự án này là một trong những hạng mục trung gian trước đây A Tiêu thực hiện trong ngành công nghiệp quang điện.” Lục Vân Trạch nhún vai. “Cậu cũng biết là bây giờ cậu ấy không ở trong nước, nên đơn vị thi công thuộc tập đoàn Đoạn thị hiện đang tiếp quản. Còn tôi, đã đầu tư cổ phần thì tất nhiên phải đến xem.”
Trùng hợp thật, sao lại có thể trùng hợp xây khu công nghiệp ngay ở đây.
Vùng ngoại ô Kinh Châu này quả thật khá xa, mặc dù nằm ở ngoại ô của một thành phố lớn, nhưng thị trấn Cô Bắc mà Hạ Ngưỡng đang sống không bao giờ là sự lựa chọn tối ưu nhất.
Xét cho cùng, thị trấn lân cận có vị trí địa lý gần đường cao tốc và có nhiều tiềm năng tăng trưởng GDP hơn.
Dường như Lục Gia Trạch nhận ra cô đang nghĩ gì, thẳng thắn nói: “Về mặt kinh doanh thì đây chắc chắn là dự án có lợi nhuận nên mới thu hút được đầu tư. Nhưng cũng không thể nói A Tiêu hoàn toàn không có chút tâm tư nào.”
Hạ Ngưỡng siết chặt tay.
Lục Gia Trạch tiếp tục: “Cậu ấy đã phải uống đến nôn mửa ở mấy bữa tiệc rượu để đạt được thỏa thuận phá dỡ nhà cũ ở vùng ngoại ô Kinh Châu này. Đêm ký kết hợp đồng là ngày cậu thi đấu ở Thân Thành và giành giải thưởng.”
Đó cũng là ngày cô chuyển số tiền kia cho Đoạn Tiêu, ngầm tỏ ý sẽ ra đi.
Từ đầu đến cuối, đe dọa hay dụ dỗ đều là sự ép buộc của anh, yếu thế tạm thời buông tay cũng là một loại ép buộc khác.
“Thật ra tôi nghĩ nói mấy lời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.” Lục Gia Trạch mỉm cười: “Chúng ta đều biết cậu ấy đối xử tốt với cậu không phải để cậu ở lại bên cậu ấy. Dù hai người có bên nhau hay không, cậu ấy cũng vẫn tốt với cậu. Thế nên hai người chia tay là một kết thúc đẹp cho tất cả.”
Chỉ có Đoạn Tiêu không vui vẻ, còn Đoạn Tự, nhóm bạn của họ và kể cả Hạ Ngưỡng có vẻ đều khá hài lòng.
Những người trong vòng quan hệ của anh vốn dĩ từ đầu đã không xem trọng mối quan hệ của hai người họ.
Không phải vì những thứ như sự chênh lệch về thân phận.
Mà vì mọi người rất dễ dàng có một cô gái bên cạnh, nhưng chưa ai từng bỏ nhiều công sức như Đoạn Tiêu.
Rõ ràng anh là người có nhiều ưu thế nhất trong đám con trai, nhưng lại là người bị tổn thương nhất trong chuyện tình cảm.
Tưởng rằng đang nắm quyền kiểm soát, nhưng lần nào trái tim anh cũng bị dao động bởi Hạ Ngưỡng.
Lục Gia Trạch hiểu rõ, với những gì cô đã làm, nếu cô ở bên Đoạn Tiêu thì chỉ như một quả bom hẹn giờ.
Quả nhiên, khi chuyện giữa hai người ầm ĩ đến mức Đoạn Tự ra mặt, “Quả bom” bùng nổ, đẩy họ vào cảnh tan vỡ.
Nói xong, không thấy cô gái đối diện có phản ứng gì.
Lục Gia Trạch tự cảm thấy mất mặt nên quay người lên xe rời đi.
Trong xe, tiếng nhạc nhộn nhịp vang lên, là một bài nhạc có nhịp trống sôi động. Lục Gia Trạch nhìn qua gương chiếu hậu, rồi đạp ga vang dội cả con phố cũ.
Vu Tuyết Vũ thấy anh ấy không vui, nhẹ nhàng hỏi: “Không nói chuyện được à?”
“Ban đầu anh muốn xem cô ấy có chút hối tiếc nào không, nhưng không ngờ cô ấy lại cứng rắn như vậy.”
“Không phải ai cũng giống các anh, vui buồn đều hiện hết lên mặt.” Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa, tình yêu chính là mập mờ, dây dưa mà, còn người trong cuộc thì luôn mơ hồ.”
Lục Gia Trạch “Xuỳ” một tiếng: “Anh thấy tình cảm của hai người họ đã rách nát lắm rồi. Anh mừng cho A Tiêu nhà anh, cuối cùng cũng thoát khỏi một mối quan hệ vô vọng.”
“Em lại thấy họ rất hợp nhau đấy chứ.” Vu Tuyết Vũ chậm rãi nói: “Người không thể chịu đựng được một hạt cát trong mắt, cuối cùng cũng sẽ bị gió cát làm mờ mắt thôi.”
Ngày 23 tháng 6 là ngày công bố điểm thi đại học.
Trùng hợp thay, đó cũng là ngày Ôn Vân Miểu làm phẫu thuật.
Trước khi vào phòng mổ, Ôn Vân Miểu đã nhịn ăn uống suốt đêm và dậy rất sớm vào buổi sáng. Khi Hạ Ngưỡng đến, cô ấy đang đờ đẫn nhìn trần nhà một cách chán nản.
Ăn không nổi nên cô cũng không mang đồ ăn tới. Nhưng vì tuần tới có kỳ thi cuối kỳ, cô mang theo máy tính và định ngồi học bên ngoài phòng mổ.
“Có phải khoảng nửa tiếng nữa sẽ vào đúng không?”
Ôn Vân Miểu gật đầu: “Nửa tiếng nữa cũng là lúc có điểm thi, chị tra giúp em nhé.”
Hạ Ngưỡng giả vờ cười nhẹ nhàng: “Chị thấy hồi hộp quá.”
Ôn Vân Miểu an ủi: “Không cần hồi hộp đâu, hôm nay chị chắc chắn sẽ nhận được hai tin vui.”
Một là điểm thi đại học của cô ấy.
Một cái khác là kết quả phẫu thuật của cô ấy.
“À, đúng rồi chị, trợ lý của mẹ anh ấy đã tới thăm em.” Ôn Vân Miểu nhớ lại, nói: “Đoạn tổng là mẹ của anh ấy phải không?”
Hạ Ngưỡng thoáng kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy không có gì lạ: “Chỉ đến thăm em thôi sao?”
“Đúng lúc bác sĩ phụ trách chính cũng có mặt. Họ đã nói chuyện với nhau.” Ôn Vân Miểu bất chợt đổi chủ đề: “Mẹ anh ấy có tạt nước vào chị không?”
“Tạt nước gì?”
“Giống trên phim ấy.” Ôn Vân Miểu làm động tác vỗ bàn. “Tôi sẽ đưa cô năm nghìn tệ, hãy rời khỏi con trai tôi!”
Hạ Ngưỡng cười: “Không có, Đoạn tổng không cần làm mấy chuyện hạ đẳng ấy.”
Đừng nói đến đưa tiền, không bắt cô bồi thường chuyện La Lương Sâm đã là một ân huệ lớn rồi. Huống hồ con trai bà ta còn vào đồn cảnh sát, suýt dính líu đến một vụ án mạng vì cô.
Thấy cuối cùng cô cũng mỉm cười, Ôn Vân Miểu không đùa nữa, thở dài: “Em không muốn chị phải chịu ấm ức.”
Hạ Ngưỡng lắc đầu: “Chị không thấy ấm ức.”
Cùng lắm chỉ là nghe vài câu khó nghe, nhưng những lời Đoạn Tự nói đâu phải không có lý.
Ôn Vân Miểu ngừng một lúc rồi hỏi: “Em thấy anh ấy, cũng tạm được. Chị nghĩ sao?”
Cô ấy chỉ muốn biết suy nghĩ của Hạ Ngưỡng.
Mặc dù không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa họ, nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra họ đã chia tay, thậm chí còn có cả sự can thiệp của gia đình.
Hạ Ngưỡng chỉnh lại chăn cho cô ấy, nói: “Bây giờ trở về vị trí của mỗi người mới là đúng. Trước đây chị em mình vẫn sống như vậy, đừng làm phiền người khác nữa.”
Đúng như Đoạn Tự đã nói ——
Đừng luôn vì cô mà khiến Đoạn Tiêu phải lộ ra mặt tồi tệ nhất của anh.
Ôn Vân Miểu hiểu chị gái, cô chưa từng nói xấu sau lưng người khác.
Hạ Ngưỡng đôi khi quá hiền lành, luôn lấy thiện tâm đối đãi với người khác. Nếu người khác không đụng đến cô, cô sẽ không làm phật ý họ. Kể cả có bị tổn thương, cô cũng phải cân nhắc mới quyết định đáp trả.
Với tính cách nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác như vậy, ai đã tiếp xúc gần đều khó mà không thích cô.
Còn Đoạn Tiêu, tính khí anh nóng nảy, lại hung dữ.
Nhưng tính tình chị của cô ấy hiền lành, ăn nói nhẹ nhàng, rõ ràng bị anh đe dọa nhưng vẫn nhiều lần nói đỡ cho anh.
Hai người hoàn toàn trái ngược, quả thật không hợp.
Nghĩ đến đây, Ôn Vân Miểu nắm chặt bàn tay ấm áp của Hạ Ngưỡng, thầm thấy thương chị của mình. Không hợp mà vẫn ở bên nhau lâu vậy, dù có tình cảm cũng sẽ thấy mệt mỏi lắm nhỉ?
…
Tiếng ve râm ran khắp nơi.
Mùa Hè năm ấy nóng nực khác thường, cảnh báo nắng nóng liên tục.
Thư trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa của Ôn Vân Miểu và sự thăm hỏi của thầy giáo phòng tuyển sinh đã mang đến chút niềm vui hiếm hoi cho ngôi nhà nhỏ mà hai chị em nương tựa vào nhau.
Hai cô gái đã kiên cường cùng nhau vượt qua bao năm tháng, cuối cùng may mắn cũng mỉm cười với họ.
Đầu tháng Tư, bên kia bán cầu, ở Bắc Mỹ, mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng ban mai len qua khe lá chiếu vào rèm cửa.
Cuộc gọi video một chiều qua Google hiện lên dưới dạng hình ảnh ảo, giọng của một người phụ nữ vang lên trong phòng.
“Giờ mẹ mới biết con tốt nghiệp sớm. Khi nào về nước?”
Mấy ngày nay Đoạn Tiêu đang nghỉ mát ở California, sáng sớm trời trong nắng ấm. Ở Trung Quốc là 4 giờ rưỡi sáng, giọng nói của Đoạn Tự còn pha chút tiếng ho nhẹ.
“Đừng tự làm một mình nữa, công ty nhỏ đó của con hiện giờ sống dở chết dở. Ngật Nhiên không có khả năng làm kinh doanh, khó mà làm nên chuyện, mẹ chỉ còn trông cậy vào một mình con thôi.”
Động tác mặc áo của Đoạn Tiêu hơi dừng lại, anh cười khẩy: “Con nhớ hồi bé mẹ nói nếu không đủ xuất sắc thì sẽ bị mẹ vứt bỏ.”
Đó là câu đầu tiên mà mẹ anh nói khi đón anh về nhà họ Đoạn vào năm anh 13 tuổi.
Lúc đó Đoạn Tự còn nói bà ta đã đông lạnh không ít trứng, Ngật Nhiên cũng ra đời theo cách đó, rằng bà ta có thể tạo ra những đứa con xuất sắc hơn bất cứ lúc nào.
Những lời đe dọa năm xưa từng nói với con trai, giờ lại thành boomerang rồi.
Sắc mặt Đoạn Tự thoáng tức giận xen lẫn xấu hổ: “Con dám uy hiếp mẹ sao? Con nghĩ hôm nay lông cánh của mình đủ cứng rồi à?”
“Không dám.” Đoạn Tiêu cười nhạt, anh đứng dậy rót một cốc nước, bình tĩnh nói: “Con sẽ về, nhưng không phải làm nhân viên trung cấp, con muốn vị trí điều hành.”
Đoạn Tự sững người, sau đó đáp: “Hai cậu của con sẽ không đồng ý, chưa kể anh họ A Vĩ của con còn hơn con 5 năm kinh nghiệm…”
“Mẹ nhầm rồi, Đoạn Vĩ lớn hơn con 5 tuổi. Nhưng từ năm 17 tuổi, dưới sự nuôi dưỡng có chủ đích của mẹ, con đã bắt đầu quen với công việc kinh doanh, hiểu biết về ngành nghề của gia đình, ai hơn ai chưa chắc đâu.”
Trong trường hợp này, trình độ học vấn không phải thước đo duy nhất.
Đoạn Tiêu đến Harvard không phải chỉ tập trung học tập, sau khi nhận được offer từ học viện thương mại Harvard. Lợi ích lớn nhất là gia nhập hội cựu sinh viên, kết nối với các lãnh đạo của nhiều lĩnh vực và hiệp hội doanh nghiệp.
Ngôi trường này mang lại cho anh những mối quan hệ tốt nhất thế giới và cánh cửa của sự đẳng cấp.
“Dù có giỏi đến mấy, con cũng phải tuân thủ quy tắc.”
Đoạn thị có thể chiếm được một nửa thế lực ở thành phố Kinh Bắc là nhờ vào nỗ lực qua nhiều thế hệ, sản nghiệm gia tộc phải dựa vào sự đoàn kết để vững mạnh.
“Anh ta có thể không dưới quyền,” giọng Đoạn Tiêu vẫn thản nhiên, “Nhưng con muốn phân quyền, mỗi người chọn một lĩnh vực. Hai năm nữa họp cổ đông sẽ bầu lại CEO.”
Đoạn Tự im lặng một lúc: “A Tiêu, họ là người trong nhà.”
Đoạn Tiêu hơi nghiêng đầu, cười nói: “Tự mẹ suy nghĩ, con cũng không nhất thiết phải trở về. Ngoài ra, mẹ cần giao Trợ lý Cừu cho con.”
Đoạn Tự đang suy nghĩ, nghe vậy lập tức nhíu mày: “Sao con cứ nhắm vào thư ký của mẹ vậy?”
Rất biết chọn người, chọn đúng người xuất sắc nhất trong số đó.
“Phòng thư ký của mẹ có tám người.” Anh bình thản đáp: “Con lấy một người cũng chẳng có gì to tát mà.”
Cuộc trò chuyện đến đây xem như sắp kết thúc.
Đúng lúc chuông cửa vang lên. Ngôi nhà này là một căn biệt lập ở nông thôn mà anh đã mua ở California, tiếng chuông cửa đã vang đến cửa phòng trên lầu hai.
Đoạn Tiêu mở cửa, một cô gái tóc vàng mắt xanh mặc đồ bikini phong cách đi biển xuất hiện ở cầu thang.
Nhưng không giống như thường lệ, lần này cô gái không mặc gì ở phần trên. Với lại cô ấy có mái tóc dài xoăn màu vàng óng, làn da rám nắng khỏe mạnh, đường cong cơ thể săn chắc không chút mỡ thừa. Vóc dáng chuẩn “Tiểu Kim Kardashian*” với vòng mông căng tròn, ngực đầy đặn, vô cùng quyến rũ.
(*Kim Kardashian: là ngôi sao nổi tiếng ở Mỹ với vẻ ngoài quyến rũ.)
Khuôn mặt cô ấy là kiểu ngọt ngào của các cô gái Mỹ, điển hình là người được chọn vào đội cổ vũ.
“Morning, Xiao!”
Cô ấy nắm lấy áo khoác khoác lên vai, nhướng mày nhìn anh, trêu chọc.
Đoạn Tiêu thản nhiên dựa vào khung cửa, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt cười rạng rỡ của cô ấy: “Morning, Jessica, and if you don’t mind*…”
(*Morning, Jessica, and if you don’t mind: Chào buổi sáng Jessica, và nếu bạn không phiền …)
Anh chỉ nói được một nửa, sau đó nhường chỗ cho cô ấy vào.
Màn hình video trong nhà đã chuyển thành chế độ hai chiều, khuôn mặt của Đoạn Tự đang ngồi trên ghế sofa hiện lên trên màn hình lớn và đang nhìn chằm chằm vào họ.
Jessica thấy vẻ mặt nghiêm nghị của phụ huynh châu Á, vội vàng mặc áo vào rồi lúng túng lên tiếng: “Hey Mom, aw~ I’m Jessica.”
Sau khi gọi “Mẹ”, cô ấy lại cảm thấy hơi hối hận.
Vẻ mặt của Đoạn Tự đã chuyển từ kiên nhẫn sang không kiên nhẫn, lịch sự gật đầu rồi quay sang Đoạn Tiêu: “Bạn gái mới?”
Thật ra bà ta không cần câu trả lời của anh, trước khi tắt cuộc gọi, bà ta nói thẳng: “Mẹ cũng không thích cô gái này.”
“…”
Trớ trêu thay Jessica lại biết tiếng Trung. Sau khi nghe hiểu câu này, cô ấy lập tức nhìn anh với vẻ cay đắng: “Mẹ của anh không thích em.”
Đoạn Tiêu không mấy để tâm: “Bình thường thôi, người bà ta hài lòng vốn rất ít.”
Anh vào nhà, cho bữa sáng vào lò vi sóng để hâm nóng.
Jessica cũng bước theo vào, thấy chiếc vali lớn đặt ở cầu thang, lập tức sốt ruột: “Anh sắp đi rồi sao? Có quay lại không?”
“Đây là bất động sản của tôi, muốn về thì sẽ về.”
Máy pha cà phê khởi động kêu lên ầm ầm, trên điện thoại xuất hiện vài tin nhắn nhắc nhở chuyến bay buổi chiều và tin nhắn từ bạn bè.
” Xiao, trước khi về anh còn một cơ hội.” Jessica nhìn chằm chằm anh như ngầm ra ám hiệu: “Em đặc biệt bay đến California tìm anh, anh hiểu ý em mà.”
Đoạn Tiêu cười nhạt, từ chối thẳng thừng: “Không hứng thú.”
Jessica thất vọng, bĩu môi: “Anh là người châu Á khó tiếp cận nhất mà em từng gặp!”
Nhưng thật ra, cô ấy cũng là cô gái Mỹ dai dẳng nhất mà Đoạn Tiêu từng gặp.
Nói một cách công bằng, Jessica được nhiều người mến mộ hơn anh nhiều. Năm hai đại học, cô ấy đã là đội trưởng đội cổ vũ của học viện, những người theo đuổi cô ấy có thể xếp hàng từ Los Angeles đến San Francisco.
Ngay từ tuần đầu tiên khi anh vào trường, cô ấy đã ráo riết bám theo anh, yêu cầu theo dõi trên Instagram rồi mỗi ngày nhắn tin mời anh đi chơi.
Đội cổ vũ vốn luôn áp dụng quy định “No Asian” suốt hàng chục năm, nhưng lại chấp nhận đơn ứng tuyển của không ít cô gái châu Á khác cũng vì một câu “Thích người châu Á” của anh.
Dù trong thời gian này Jessica cũng hẹn hò với nhiều bạn trai.
Nhưng ai cũng nhận thấy người cô ấy ưng ý nhất vẫn là Đoạn Tiêu.
“Anh nói mình có bạn gái có phải là lừa em không?” Jessica vẫn không cam lòng: “Hay là, thực ra anh… không được?”
Đoạn Tiêu bình thản đáp: “Với cô thì đúng là không được.”
“…”
Vô cùng nhục nhã!
Jessica trừng mắt: “Bạn gái của anh dường như chưa bao giờ đến thăm anh, cũng không thấy anh gọi điện cho cô ấy.”
Anh không giải thích: “Đừng nhắc chuyện này nữa.”
“Tại sao?”
Muỗng chạm vào thành tách cà phê, Đoạn Tiêu dựa vào thành tủ, bỏ vài viên đá vào ly, bỗng cười khẽ: “Nói nhiều sẽ khiến tôi thêm nhớ cô ấy.”
Ngoại trừ hai tháng rưỡi Hè năm ngoái, cộng thêm nửa tháng Xuân năm nay, đã gần một năm chín tháng trôi qua.
Chiếc máy bay bay vào tầng mây, cần 13 tiếng nữa mới về đến quê hương.
Vào một chiều thứ Năm, cả phòng ký túc xá năm cuối đều có mặt đông đủ.
Mọi người đang viết luận văn tốt nghiệp, thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên những tiếng than thở: “Học bù đầu đến nỗi không có thời gian treo cổ luôn á!”
Một lát sau, Trang Tĩnh vội vàng lao ra khỏi nhà vệ sinh, nhoài người tiếp tục cắm cúi viết.
Điện thoại vang lên tiếng chuông lanh lảnh “Tinh”, là thông báo tin nhắn từ ngân hàng.
Nhìn tin nhắn vừa nhận thêm 2.000 tệ trong điện thoại, Hạ Ngưỡng dở khóc dở cười vừa cầm điện thoại lên gọi điện vừa bước ra ban công đóng cửa lại.
“Miểu Miểu, tiền dạy thêm của em thì em cứ để lại mà tiêu, đừng gửi cho chị nữa.”
Bên kia, Ôn Vân Miểu đang trên tàu điện ngầm, lắc đầu: “Đã nói rồi mà, em muốn nuôi chị.”
Hai năm qua, tình trạng nói lắp của cô ấy đã cải thiện đáng kể, có thể giao tiếp xã hội bình thường, nói chuyện cũng không còn lắp bắp nhiều, chỉ là vẫn còn hơi chậm.
“Chị có công việc mà.” Hạ Ngưỡng nói: “Mà chị cũng sắp tốt nghiệp rồi, sao lại phải để một sinh viên năm hai như em nuôi chị chứ?”
“Em mặc kệ!”
“… Thôi để chị giữ tiền giùm em, hy vọng số tiền ít ỏi này về sau sẽ có thể hữu dụng.”
Ôn Vân Miểu không đùa: “Sau này em sẽ kiếm được nhiều hơn nữa.”
Ngành của cô ấy liên quan đến Kỹ thuật, khác với người đã thành danh từ khi còn trẻ và sớm kiếm được tiền như Hạ Ngưỡng, cô ấy cần phải đi từ từ.
Hạ Ngưỡng mỉm cười gật đầu: “Biết rồi, sếp Ôn.”
Cuộc gọi kết thúc, cô nhìn đồng hồ rồi vào phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài, không quên nói với các bạn cùng phòng: “Tối nay tớ không về ăn tối cùng mọi người đâu.”
“Ừhm~”
Mấy giọng nói yếu ớt vì bị bài luận hành hạ vang lên.
Một chiếc Cullinan dừng trước cổng câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, rất thích hợp cho các hoạt động ngoài trời như cưỡi ngựa.
Không khí ở ngoại ô gần chân núi trong lành hơn hẳn, gió mang theo chút không khí se lạnh của cuối Xuân.
Vì hôm nay là buổi đi chơi riêng nên không cần mang theo tài xế.
Chung Cập Nguy dừng xe rồi áy náy quay sang: “Thật xin lỗi cô nhé, tôi quên mất hôm nay có một buổi hẹn quan trọng, nên phải ghé qua đây trước.”
Cùng ở khu ngoại ô này, nghĩa trang cũng không xa trường đua ngựa mấy.
Vì đây là công việc không tiện từ chối, mà người cũng đã ngồi trên xe rồi nên họ đành phải ghé qua trước.
Người đàn ông hơn cô mười tuổi, câu từ luôn lịch thiệp không thể bắt bẻ gì.
Hạ Ngưỡng ôm một bó hoa cúc hoạ mi, dù biết rằng đến trang trại ngựa của Nhậm Hàng cũng chưa chắc gặp được Nhậm Hàng, nhưng cô vẫn ngập ngừng: “Anh Chung à, hay là tôi ngồi đợi anh trong xe nhé?”
“Chỉ là bạn làm ăn với nhau thôi, không chỉ mình tôi dẫn theo bạn nữ đâu.” Chung Cập Nguy nhẹ nhàng trấn an cô. “Bỏ cô lại đây tôi không yên tâm. Hơn nữa, cô đã bao giờ đến trang trại ngựa chưa? Xem như đi thử một lần cho biết.”
Anh ấy thoáng nhìn bộ đồ cô đang mặc, rồi mỉm cười nói: “Hạ Ngưỡng, tôi chắc chắn là cô sẽ rất đẹp khi mặc đồ cưỡi ngựa đấy.”
Không từ chối được, Hạ Ngưỡng chỉ biết cười gượng gạo.
Xuống xe, mấy chiếc xe đậu trong bãi đậu xe cũng thu hút sự chú ý của cô.
Hạ Ngưỡng không rành lắm về xe cộ, nhưng cô cũng biết sơ qua các dòng phổ thông. Đối với siêu xe, cô chỉ nhớ tên vài chiếc từng được ngồi thử.
Mắt cô dừng lại trên một chiếc Bugatti Chiron màu đỏ đen trông có vẻ quen thuộc.
Chung Cập Nguy vừa cài cúc áo vest vừa nhận ra ánh nhìn của cô: “Cô đang nhìn gì vậy?”
Hạ Ngưỡng chỉ vào chiếc Bugatti gắn kim cương đen, thành thật đáp: “Lần đầu tiên tôi thấy biển số màu đen ở khoảng cách gần như vậy.”
Quả thực, chiếc biển số này rất đặc biệt, nền đen, chữ trắng, viền trắng.
Biển số Kinh Châu A11111, trông quá đặc biệt rồi.
Chung Cập Nguy hiểu ra, bèn dẫn cô vào bên trong, vừa đi vừa giải thích: “Đây là biển số xe dành cho doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, cũng có thể là xe bảo mật của đại sứ quán.”
Trang trại ngựa ở vùng ngoại ô Kinh Châu này là nơi ngọa hổ tàng long, bao gồm rất nhiều người có cả quyền và thế.
Trang trại của nhà Nhậm Hàng cũng là trang trại có nhiều ngựa tốt nhất, rất được lòng giới thượng lưu.
Phòng VIP nằm ở cuối hành lang tầng hai, lúc nhân viên đưa họ vào phòng thì bên trong đã có vài người ngồi sẵn.
Cửa sổ sát đất đón ánh sáng rất tốt, bên ngoài là phong cảnh núi non xanh mướt, ánh sáng dịu dàng chiếu lên tấm thảm.
Thấy cửa mở, vài người đứng dậy, cười lớn: “Sếp Chung, còn tưởng hôm nay anh không tới chứ.”
“Đúng vậy, mời anh mấy lần rồi, lần này từ chối nữa là không xong đâu.”
“Vả lại, hôm nay có bạn mới, đúng lúc giới thiệu làm quen luôn.”
Những người này đều là những doanh nhân trẻ và năng động, được tập hợp lại nhờ chính sách mới của chính phủ về ngành năng lượng mới và ngành quang điện.
Tất nhiên, Chung Cập Nguy cũng không tính là lớn tuổi, trong nhóm này anh ấy được coi là vừa tầm.
Người lớn tuổi nhất là tổng giám đốc Hồng, còn người trẻ nhất có lẽ là “Người bạn mới” hôm nay.
“Đến trễ rồi, tôi xin tự phạt một ly.” Chung Cập Nguy dẫn theo Hạ Ngưỡng bước vào, đi đến ghế sofa đối diện.
Trên thương trường, bạn đồng hành đi cùng dù là nam hay nữ mà không có danh phận chính thức thì chỉ được xem là trợ lý, thường không được giới thiệu nhiều.
Như những người đi cùng khác, Hạ Ngưỡng định vào ngồi yên lặng ở một góc, nhưng vừa bước vào phòng, cô đã trông thấy người ngồi phía ngoài cùng.
Cô sững lại, đứng tại cửa, sắc mặt hơi cứng đờ.
Đó là một gương mặt trẻ trung và vô cùng điển trai, đường nét hàm dưới càng nổi bật dưới ánh sáng mặt trời, nét mặt sắc sảo và góc cạnh làm lu mờ hết những người đàn ông khác trong phòng.
Dáng vẻ thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt nhưng ánh mắt lạnh lùng, gần như không có chút hơi ấm nào vô hình chung càng làm tăng thêm nét trưởng thành cho anh.
Anh ăn mặc rất đơn giản, nhưng lại tạo ra cảm giác áp bức cực mạnh.
Ngón tay dài chầm chậm xoay ly rượu, đá trong ly va vào thành cốc, trông có vẻ hờ hững nhưng ánh mắt lại khóa chặt vào cô.
Trên mặt anh không hề có dấu hiệu của sự ngạc nhiên.
Đoạn Tiêu đã về nước rồi, anh ấy tốt nghiệp sớm vậy.
Hạ Ngưỡng đứng ngây ra, cho đến khi chiếc xe đẩy thức ăn phía sau không phát hiện cô đang đứng ở cửa, đâm thẳng vào cô.
Món canh đặt ở phía trước bị hất đổ một ít lên eo cô, làm bẩn chiếc áo khoác ngoài.
“Xin lỗi, thưa cô, tôi không thấy cô ở đây!”
Nhân viên phục vụ vừa rẽ được một nửa đã vô cùng hoảng sợ, vội vàng xin lỗi.
Cũng nhờ tình huống này, không ai chú ý đến bầu không khí khác thường này.
Chung Cập Nguy đi phía trước đang chuẩn bị ngồi xuống, lúc này mới quay đầu lại: “Hạ Ngưỡng, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Hạ Ngưỡng cụp mắt: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Nhân viên phục vụ chỉ đường đến nhà vệ sinh cho cô, hành lang dần dần trở lại sự yên tĩnh.
Tiếng nước chảy róc rách từ vòi rửa tay, Hạ Ngưỡng lấy một ít xà phòng, chà tạm vào chỗ áo bị bẩn rồi dùng nước sạch rửa qua.
Đầu tháng Tư, nhiệt độ không thấp.
Nhưng quần áo mỏng, cảm giác ươn ướt dính vào người rất khó chịu.
Hạ Ngưỡng khom người rửa tay, cố ý kéo dài thời gian để có thêm chút thời gian suy nghĩ về người vừa nhìn thấy.
Nhưng tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, dường như không hề định cho cô thời gian để thở. Cố nhân – không tính là xa cách quá lâu – gặp nhau, suy cho cùng hẳn phải có chút dao động.
“Em đang giả vờ không quen biết anh sao?”
Giọng Đoạn Tiêu trầm thấp vang lên từ phía sau cô, mang theo đôi chút mỉa mai.
Lông mi Hạ Ngưỡng khẽ run, cô tắt nước rồi quay lại.
Không ngờ anh đã đứng gần đến vậy, khiến cô bất giác lùi lại vài bước, lưng áp sát vào bồn rửa.
Áo đã ướt càng bám chặt vào áo phông bó sát bên trong làm nó cũng bị ướt.
“Sao lại đi theo người đàn ông đó đến đây, bạn trai mới của em hả?” Anh liên tục đặt câu hỏi, không chờ cô trả lời: “Hạ Ngưỡng, không nhớ anh đã nói gì à?”
Thái độ mạnh mẽ như vậy khiến Hạ Ngưỡng nhớ lại mùa Hè sau khi tốt nghiệp cấp ba năm đó, uy hiếp và ép buộc mới chính là bản tính của anh.
Cô từng ngây thơ nghĩ rằng anh đã thay đổi, nhưng lại bị bản hợp đồng đầy cạm bẫy kia cảnh tỉnh.
Trước khi rời khỏi Đại học Kinh Châu, sự khoan dung và dịu dàng của anh chỉ là một mặt anh cố ý dựng nên, giờ thì anh chỉ đang về lại bản tính thật của mình thôi.
Thấy cô im lặng, Đoạn Tiêu bất ngờ siết lấy gáy cô, ép cô ngẩng lên nhìn mình.
“Anh làm gì vậy!”
Hạ Ngưỡng giật mình, định đẩy anh ra nhưng lại bị giữ chặt rồi một nụ hôn bất ngờ đáp xuống.
Cánh tay ôm ghì eo cô đến nổi gân, Đoạn Tiêu áp sát vào người cô, mặc kệ sự chống cự của cô. Vừa m.út môi cô, anh vừa cắn nhẹ như đánh đòn phủ đầu.
Đôi môi vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng áp sát, khiến hơi thở của cô rối loạn, cơn đau khi bị anh cắn làm cô khẽ rụt người. Bàn tay anh thuận thế di chuyển từ cằm cô xuống phần cổ trắng mịn.
Rời môi ra, anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, khẽ cười đầy thích thú: “Hay để anh làm người tình của em nhé. Tên kia trông già lắm, có thể khiến em thoải mái hơn anh sao?”
Tai Hạ Ngưỡng đỏ bừng, những lời lẽ táo bạo kia càng làm cô xấu hổ và phẫn nộ. Không kịp suy nghĩ, cô giơ tay cho anh một bạt tai.
Cái tát này quả thật không nhẹ, âm thanh vang lên trong nhà vệ sinh yên tĩnh.
Hơi thở của hai người dần dần chậm lại, khuôn mặt Đoạn Tiêu bình tĩnh, anh chỉ đưa lưỡi chạm vào phần má trong bị tát của mình.
Đây là lần đầu tiên cô đánh vào mặt anh, trước đây dù thế nào cô cũng chưa từng ra tay như vậy, thực sự đã quá căm tức rồi.
Cô nghĩ anh sẽ nổi giận nên sợ sệt khẽ lùi lại, nhưng không ngờ lại thấy anh nở một nụ cười phấn khích.
“…”
Thế quái nào anh lại càng ngày càng trở nên bi.ến th.ái vậy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.