Gió lạnh xào xạc, lúc nói câu này ra trên vẻ mặt cô dường như không biểu cảm gì khác, chóp mũi và mí mắt dưới đều ửng hồng vì lạnh.
Đoạn Tiêu đặt cổ tay trắng lạnh của mình trên đầu gối, cứ như vậy yên lặng nhìn cô suốt mấy giây. Rồi anh đột nhiên nghiêng đầu, cười với vẻ hơi bất lực.
Anh cụp mi xuống, sống mũi cao thẳng, giọng cười khàn khàn đến nỗi nghẹn lại trong cổ họng, vai và lưng anh cũng khẽ run lên vì cộng hưởng với lồng ng.ực.
Hạ Ngưỡng bối rối nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Cảnh tượng này thoạt nhìn rất buồn cười, cô ngồi dưới đất còn anh thì ngồi xổm, rõ ràng dựa rất gần nhau, dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng dáng hai người hòa quyện vào nhau không phân biệt được bóng nào của ai.
Gió thổi mái tóc dài của cô rủ xuống mu bàn tay anh.
Thôi, dừng ở đây thôi, đừng trút giận lên cậu ấy nữa.
La Lương Sâm là La Lương Sâm, Đoạn Tiêu là Đoạn Tiêu.
Hạ Ngưỡng cảm thấy cô cần phải phân biệt rõ ràng trong chuyện này, ai làm sai thì bắt kẻ đó trả giá.
Ít nhất nhà họ Đoạn vô tội, họ cũng không biết La Lương Sâm là kẻ đạo đức giả dối trá.
Cô đang định lên tiếng thì Đoạn Tiêu đã mở miệng trả lời: “Không chỉ có vậy.”
Hạ Ngưỡng kinh ngạc: “Gì cơ?”
“Nếu tôi nói, tôi không chỉ muốn hẹn hò với cậu thì sao?” Chàng trai nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm thấp, “Có phải tôi muốn thế nào cũng được không?”
Cô bị ép ngả người ra sau nên chống tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-chan-mua-ha-tuoc-nhi/2005871/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.