Buổi chiều có gió, gió thổi xào xạc lá cây đa sau lưng chàng trai trẻ.
Anh là kẻ vô lại chẳng chút e dè, còn không thèm nói lý dùng tay giữ chặt vai Hạ Ngưỡng không để cô cử động.
Mu bàn tay đang che miệng của Hạ Ngưỡng chạm vào môi anh, đôi mắt xinh đẹp của cô mở to vì kinh ngạc. Không nói nên lời, cô tức giận đến mức dùng chân đá anh một cái.
Đoạn Tiêu không thèm né tránh, vốn dĩ là người có lỗi còn cười, hỏi: “Hôn tay cậu chỉ bị đá một cái, vậy hôn chỗ khác thì sao?”
Cô bị sự vô sỉ của anh đánh bại, bực dọc thốt lên: “…Cậu bị điên à.”
“Sao lại mắng người rồi, bạn học tiểu Hạ?” Đoạn Tiêu bị cô chọc cười, vu.ốt ve tóc mái trên trán cô bằng những đầu ngón tay, “Bỏ tay xuống đi, không hôn nữa.”
Hạ Ngưỡng không tin: “Thật không?”
Anh gật đầu cam đoan: “Thật, tôi mà lừa cậu tôi làm con chó.”
Cô chửi thầm.
Vốn dĩ cậu là chó mà.
Lúc cô bỏ tay xuống, anh mới cảm nhận được lúc nãy cô đã ôm mặt chặt tới mức nào, trên má đã in hằn dấu đỏ ngón tay. Đoạn Tiêu đưa tay ra định chạm vào, lập tức bị cô hất ra.
Anh ngoan ngoãn để tay ra sau lưng: “Ai mới là người ưa bạo lực nào? Tôi bị cậu đánh mấy lần rồi đấy.”
Hạ Ngưỡng bất mãn nhìn anh: “Tránh xa tôi ra, có thể đừng ngày nào cũng nghĩ đến những chuyện đồi bại vậy không!”
“Tôi nghĩ gì cơ? Sao cậu chụp mũ cho tôi mãi thế.” Đoạn Tiêu buông cánh tay đang nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-chan-mua-ha-tuoc-nhi/2005875/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.