Thấy dòng tin nhắn trả lời của Đoạn Tiêu mà Hạ Ngưỡng không nhịn được cười. Đâu phải cô không biết miệng mồm anh cay độc thế nào, gần như cay cú với tất cả mọi người như nhau.
Chỉ là Chu Tê Mạn này.
Nghe thấy tên cứ thấy quen quen.
Nhìn ảnh đại diện là một cô gái, nhưng Hạ Ngưỡng nghĩ mãi cũng không nhớ mình có từng quen biết người này. Đoạn Tiêu có rất nhiều bạn, nhưng bạn nữ thì đếm trên đầu ngón tay.
Bình thường cô không bao giờ xem điện thoại của Đoạn Tiêu, giờ cứ nhìn hoài thì không khỏi chột dạ, như thể cô đang tọc mạch vào chuyện riêng tư của anh vậy.
Đang định đặt điện thoại xuống thì có cuộc gọi đến.
Tên hiển thị là: Lục Gia Trạch.
Vì là người quen nên Hạ Ngưỡng giật mình, luống cuống tay chân ấn phải nút nghe.
Người bên kia không cho cô cơ hội nói chuyện, mau mồm mau miệng như nã pháo: “A Tiêu, xem thị trường chứng khoán sáng nay của Lịch Triều chưa? Hôm qua bán tống bán tháo——”
Hẳn cậu ấy đang nói về công việc, Hạ Ngưỡng vội ngắt lời: “Chờ đã, cậu chờ chút.”
Lục Gia Trạch đang nói hăng say thì phanh gấp: “Úi đệt, sao lại là phụ nữ? À, Hạ Ngưỡng phải không, anh Tiêu của tôi đâu?”
“Là tôi.” Cô vén chăn, ngồi dậy mang giày: “Anh ấy ở ban công, tôi sẽ đưa điện thoại cho anh ấy ngay.”
Hạ Ngưỡng xuống giường, cầm điện thoại ra ban công, thấy Đoạn Tiêu đang phơi mấy bộ quần áo. Vì vóc người anh cao nên không cần dùng đến cây sào phơi đồ bên cạnh.
“Anh có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-chan-mua-ha-tuoc-nhi/2005888/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.