Tiếng thở gấp không nhận được phản hồi nào từ phòng bệnh, nó đứng ngoài cửa một lúc rồi bỏ đi. So với việc trong phòng có người hay không, nó quan tâm khối thịt mà y tá vừa trao cho hơn.
Tuy nhiên, phòng bệnh không vì vậy mà trở lại yên tĩnh.
Quái vật trong bụng cá thường có hành vi đến rồi quay lại, vậy nên Diêm Tự không bật đèn.
Mèo cảm nhận được sự căng thẳng của Lâm Gia. Hơi thở của cậu lúc đầu có chút ngưng trệ, sau đó dần trở nên nặng nề, điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Diêm Tự.
Diêm Tự ngẩng đầu, dựa vào tiếng thở để xác định vị trí của Lâm Gia trong bóng tối: "Sao vậy?"
Anh hỏi.
Không có lời đáp.
Lâm Gia hoàn toàn rơi vào khủng hoảng sợ bóng tối, đầu óc bị ám ảnh bởi những ký ức tồi tệ từ thời thơ ấu khiến suy nghĩ trở nên chậm chạp. Cơn đau xuất hiện khắp nơi trên cơ thể... Dưới ảnh hưởng của kích ứng căng thẳng, những chỗ cậu từng bị thương trong vụ bắt cóc tái hiện trên cơ thể trưởng thành.
Nhận thấy có điều không ổn, Diêm Tự đứng dậy tiến về phía Lâm Gia.
Mèo luống cuống loay hoay chiếc đèn pin treo trên cổ, càng cuống càng vụng về, thấy Lâm Gia ngày càng bất ổn, nó vội li3m lên mặt cậu để trấn an.
Đây là hành vi mà mèo học được, cách các con mèo chăm sóc và an ủi nhau. Li3m mặt người thể hiện sự quan tâm và an ủi.
Mèo cuống quá nên li3m một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-hoi-du-ngu/2708910/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.