Thẩm Trĩ Tử im lặng một hồi: “... Cậu không phải đang nghiêm túc đấy chứ?”
Chó nhà ai lại đi động d*c vào mùa đông.
Nhưng Cận Dư Sinh không hề nói giỡn với cô.
Cậu lấy khoa học ra chứng minh: “Làm phẫu thuật triệt sản, có thể kéo dài tuổi thọ của vật nuôi.”
Thẩm Trĩ Tử im lặng ôm chặt Uy Phong Đường Đường, dịch lùi về sau.
Cậu nhắc nhở: “Thoạt nhìn nó có vẻ rất bồn chồn.”
Cậu vô cùng nghiêm túc.
Không tính buông tha cho con chó của cô.
Uy Phong Đường Đường vẫn không hề phát giác, còn đang ư ử cụng đầu vào cánh tay và lòng bàn tay cô, giống như đang hỏi, sao không sờ nó nữa.
Thẩm Trĩ Tử nhìn Cận Dư Sinh, ánh mắt rất bi thương.
Nửa ngày sau, cô mới run run giọng hỏi: “Cậu, cậu không muốn ở lại nhà tớ nữa à?”
“...”
Cận Dư Sinh không hiểu, tư duy của cô rốt cuộc là nhảy sang chuyện này như thế nào.
Tư duy xoay tròn sao? Chỉ đâu đánh đó, phản ứng tức thời?
“Vì sao? Cậu mới chuyển tới chưa được mấy ngày, tớ với Thẩm Trạm đều đối xử với cậu không tệ!” Cô không dám tin, đoán bậy đoán bạ, “Có phải cậu làm công tác gián điệp không? Gián điệp thương mại? Thực chất cậu vào nhà tớ chỉ vì muốn lấy được cơ mật công ti ba tớ phải không?”
Càng nói, cô thế nhưng càng thấy có lý: “Trời ạ, chẳng lẽ ban đầu tiếp cận tớ cũng chỉ vì lấy được tin tình báo? Cậu không biết xấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-luon-nho-thuong-em/1689237/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.