Băng Tâm giật mình nhận ra giọng nói ấy. Cô rướn người lên, hét to.
- Dương tiên sinh, em ở đây! Dương tiên sinh!
Tiếng bước chân ấy ngày càng to, khuôn mặt của Dương Nguyên Minh liền xuất hiện trên miệng hố.
- Băng Tâm, sao em lại ở đây? Có bị thương ở đâu không?
- Em không sao. Anh... anh làm sao có thể thoát khỏi đám thổ dân ban nãy?
- Lát tôi sẽ kể với em sau. Bây giờ giúp em thoát khỏi chỗ này đã. Đưa tay đây nào.
Dương Nguyên Minh nằm xuống thò tay ra, Băng Tâm nhón chân với lên nhưng dù cố đến mấy vẫn không tài nào chạm đến tay anh. Thấy thế, Dương Nguyên Minh thò hẳn nửa người trên xuống, lúc này mới có thể nắm lấy tay cô.
- Băng Tâm, giữ thật chặt, tôi kéo em lên.
Dương Nguyên Minh dùng sức nắm tay Băng Tâm kéo lên, trên mặt đất chỉ có hơn nửa thân dưới đang trụ. Một tay cô bấu víu thành hố, chân thì đạp vào đá, cố sức trèo lên.
- Cố lên nào, lên được một nửa rồi.
Băng Tâm trèo lên hết sức cẩn thận nhưng không may vẫn bị trượt chân trên những hòn đá bám đầy rong rêu, chỉ là lần này cô kéo theo cả Dương Nguyên Minh cùng rơi xuống.
Băng Tâm cảm thấy đầu óc choáng váng, mở mắt ra liền thấy lồng ngực phập phồng của anh đang ở trước mặt. Nhận ra mình đang nằm lên người Dương Nguyên Minh, Băng Tâm luống cuống cố gắng đứng dậy, nhưng vì chân vẫn đang bị đau nên lại ngã xuống người anh thêm lần nữa.
- Dương...Dương tiên sinh, em xin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-mau-rua-tinh-yeu/458265/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.