Các phu nhân nhao nhao thấp giọng trò chuyện chậm rãi bước đi, trong ánh mắt đều có chút ngạc nhiên, bọn nhỏ còn trẻ đều kiêng kỵ tố khí, nên rất ít người tới nghe kinha phật, huống chi lần này hội hợp nhất định là bị mời, đây là con cái nhà ai? Là quyền quý mới nổi ở Kiến Khang hay là người có duyên?
Hoàng Thế Anh cùng Tào thị quay đầu lại nhìn hai người đang trò chuyện mà đi, cả hai đều nở nụ cười.
"Ngư hắn tính tình thanh lãnh, rất ít cùng người khác lui tới, Hải ca cùng Thập Bát Nương trầm ổn hiền lành, kết bạn với bọn họ đối với Ngư là chuyện đáng mừng." Hoàng Thế Anh cười mỉm nói.
"Nào có nào có, Tam nãi nãi quá khen rồi," Tào thị vội khiêm tốn nói, quay đầu lại nhìn, vừa lúc bắt gặp nữ nhi đang che miệng ngẩng đầu cười, cả khuôn mặt đều sáng lên, trong lòng nhịn không được than nhẹ, "Hải ca cùng Thập Bát Nương cũng không có người chơi, như vậy cũng tốt."
(Vũ: Người ta là cười giang đó mẹ -_-)
"À đúng rồi, tháng tám là đến kỳ thi hội, Vân Mộng thư viện của Lý Kiến Chu - hiện nay là đại nho khai mở, trước khi thi có thể được hắn chỉ điểm qua, nhất định thu hoạch không ít, ta lấy mấy cái quan hệ người quen cũ, chuẩn bị để ngư đến kinh thành, hay để Hải ca cùng đi đi, để bọn họ làm bạn cũng tốt." Tới gần phật điện, Hoàng Thế Anh nghĩ tới cai gì, đột nhiên nói.
Tào Thị sững sờ, chợt kinh hỉ lộ rõ trên mặt.
Mặc dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-huong-trung-sinh/649457/chuong-102-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.