Vào ngày mồng Một Tết, số cửa tiệm vẫn mở cửa rất ít, mà thực khách lại càng ít hơn. Dẫu sao, cũng không mấy ai trong dịp Tết lại phải trông cậy vào đồ ăn giao tận nơi.
Quán mì xào dưới lầu đã mở được rất nhiều năm. Từ khi Cảnh Ngọc còn đeo ba lô, đá những viên sỏi nhỏ bên đường trên đường về nhà, nó đã ở đó.
Ở một nơi như thế này, một cửa hàng có thể tồn tại lâu như vậy chắc chắn phải có điểm độc đáo riêng. Ưu điểm của quán mì xào này, ngoài việc nằm ngay dưới khu dân cư, chính là giá rẻ, ngon và sạch sẽ.
Khác với nhiều quán vỉa hè khác, quán mì xào này đặc biệt sạch sẽ. Cửa kính được lau chùi sáng bóng, không vương dấu vết của khói dầu ám lâu ngày. Bàn ghế không nhiều, tổng cộng chỉ khoảng mười bàn. Dù cũ kỹ, nhưng mỗi bàn đều được phủ một lớp khăn chống dầu và chống nóng, còn ghế thì được lau sạch sẽ. Trước khi ngồi xuống, Cảnh Ngọc dùng giấy ăn trên bàn lau thử một lượt, chẳng thấy bụi bẩn nào bám lại.
Klaus không phải kiểu người hay coi thường quán ăn vỉa hè. Ngược lại, anh rất quan tâm đến văn hóa ẩm thực của người dân địa phương.
Tuy nhiên, hiện tại điều anh quan tâm nhất chính là từ "chầu ba" mà Cảnh Ngọc đã nói.
Cảnh Ngọc im lặng hai giây.
Cô cẩn thận, dè dặt hỏi, "Ngài Klaus, xin hỏi có chính sách "thành thật sẽ được khoan hồng" không?"
Klaus đáp, "Không đảm bảo, nhưng chắc chắn sẽ có chuyện "chống đối sẽ bị nghiêm trị"."
Cảnh Ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/1772184/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.