Klaus cảm thán, "Đúng là một lời đề nghị lịch sự."
Anh ân cần hỏi ý kiến cô, "Em muốn ở đâu? Chỗ này gần nhà anh hơn, hoặc chúng ta chọn một khách sạn gần đây nhất?"
"Đều được," Cảnh Ngọc vươn vai dài một cái, nói, "Ừm... Em cần một nơi thoải mái, có thể nghỉ ngơi tử tế."
Klaus quyết định về nhà mình.
Ở đó có chiếc giường đủ để làm một con rồng hài lòng.
Nhưng đoạn đường từ đây về nhà đúng là một thử thách đối với anh.
Ban đầu còn ổn, Cảnh Ngọc cúi đầu hít hít chiếc áo thun của mình. Ở quán bar quá lâu, cô muốn biết liệu trên áo có bị ám mùi khó chịu hay không.
Nhưng cô chẳng ngửi ra gì. Con người vốn không nhạy cảm với mùi trên cơ thể mình.
Trong xe không bật đèn, cô kéo mạnh vạt áo xuống xem, cuối cùng cũng thấy vài vết rượu bám trên áo, trông khá rõ ràng.
Không biết đã bị dính từ lúc nào.
"... Phiền thật."
Cô lẩm bẩm, rồi thản nhiên cởi chiếc áo bẩn ra, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Klaus bên cạnh.
Cô vẫn mặc bên trong một chiếc áo lót thể thao màu đen, kiểu dáng đơn giản. Klaus xác nhận trước đây chưa từng thấy cô mặc chiếc này.
Rời khỏi anh, dường như tiêu chuẩn cuộc sống của Cảnh Ngọc có phần giảm sút một chút. Ít nhất, khi ở khách sạn, thấy cô bắt đầu ăn những món có vị kỳ lạ, Klaus không khỏi hơi lo lắng cho cô.
Giờ đây, Cảnh Ngọc gầy hơn lúc rời đi, xương bả vai hơi nhô ra. Dù thường xuyên chạy nhảy bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/385283/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.