Chiến hỏa giữa Hoàn Doãn và Nguyên Tu lan rộng hai năm chưa dứt, hai bên đều có thắng có bại, Đàn Tế liều chết trấn thủ Bành Thành, Phàn Đăng công thành mấy lần thất bại, bèn vòng qua Bành Thành sang các vùng Trần Quận, Sơn Dương đánh cướp. Bách tính từ Hoàng Hà đến Trường Giang khổ khôn kể thấu, mười nhà có đến chín trống không hiu quạnh, lại đến một cuối xuân, trong thành Kiến Khang kháo nhau Phàn Đăng đã vượt qua sông Hoài, không đợi vào hạ là có thể chinh phạt Giang Nam, nhất thời lòng người hoảng hốt, đến tiếng trẻ con khóc dạ đề cũng chẳng còn nghe thấy nữa.
Đại hoàng tử Nguyên Hồng tuổi nhỏ, vẫn chưa vâng mệnh quy y. Một thiếu niên mười hai tuổi như cậu, áo vải tóc dài, cũng theo chúng tăng sáng khấn chiều tụng, ngày ngày khẩn cầu Phật tổ phù hộ cho quốc triều an ổn, hoàng đế an khang, không có một ngày nào lười biếng. Trụ trì muốn khuyên cậu, Nguyên Hồng nói: “Chỉ cần trong lòng ta nhớ mong quân phụ, bệ hạ ắt sẽ cảm nhận được, huống hồ ta cầu nguyện thành tâm, dẫu bệ hạ không biết cũng không sao.”
Trước mặt người ngoài, cậu hành xử y hệt một ông cụ non, nhưng đến trước mặt Đạo Nhất thì lại lo lắng sốt ruột ra mặt. “Pháp sư,” Cậu đi vào liêu phòng của Đạo Nhất, vội vã nói: “Nghe nói tháng Bảy này là Phàn Đăng vượt sông, không biết có phải là thật không?”
Đạo Nhất đang viết danh mục đồ lễ cúng ngày Vu Lan, chàng đặt bút xuống, nhìn màu lá biếc sum sê không mảy may chịu ảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817366/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.