"Trông coi cho tốt." Những lời này chính là An Hoằng Hàn xoay người nói với Lâm Ân.
Dung nhan ngủ say của mỗ hài tử, hô hấp vững vàng, hai gò má nhiễm màu hồng nhạt, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Có lẽ là bởi vì chạy bộ cực kỳ hao phí thể lực, lần này Tịch Tích Chingủ đặc biệt say, không hoảng hốt lo sợ khó ngủ cả đêm giống như tối hôm qua. Xem ra phàm là cất giấu chuyện trong lòng, Tịch Tích Chi sẽ khôngthể ngủ thoải mái được.
An Hoằng Hàn yên tĩnh đứng ở một bên nhìn rất lâu, không có chút ý muốn rời đi.
Đều nói hoàng đế không vội, thái giám đã gấp. Lời này từ phương diệnkhác mà nói, vô cùng có đạo lý. An Hoằng Hàn không vội, đó là bởi vìkhông ai dám thúc giục hắn. Mà đại tổng quản Lâm Ân lại không giống,thân phận của ông không chí cao vô thượng bằng An Hoằng Hàn, phải nhìnsắc mặt người ở khắp mọi nơi trong triều đình. Lúc này mới vừa qua khỏikhông lâu, liền có mấy đại thần phân phó tiểu thái giám tới truyền lờirồi.
Lo lắng chà chà bước chân, Lâm Ân tiến lùi đều khó.
"Bệ hạ. . . . . ." Do dự một lúc, rốt cuộc Lâm Ân vẫn làm ra một quyếtđịnh, "Nô tài sẽ trông chừng Tịch cô nương thật tốt, sẽ không để cho bất kỳ ai đến gần. Người xem thời điểm cũng không còn sớm, có phải chúng ta nên đi lâm triều trước không? Đoán chừng sau khi hạ triều, Tịch cônương cũng nên tỉnh."
Tận lực nói chuyện chu đáo, không chọc cho An Hoằng Hàn phải nổi giận.
Tính toán nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/86502/quyen-2-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.