Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy.
Tấm lưng thẳng tắp, chiếc cổ trắng ngần thon dài, mái tóc đen mượt và tà váy trắng nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân, toát lên vẻ thanh thoát tự do.
Giống như một con thiên nga trắng—vừa thanh tao lại vừa thuần khiết.
Tôi mở chiếc túi ra.
Quả nhiên là một chiếc Birkin màu trắng.
Diệp Thần Phong quay về, tôi cầm chiếc túi trên tay, mỉm cười hỏi:
“Anh mua cho em à?”
Anh khẽ sững lại, rồi lấy chiếc túi từ tay tôi, cười đáp:
“Em không phải không thích màu trắng sao?”
“Vậy cái này là mua cho ai?” Tôi hỏi tiếp.
“Trước đây mua để tặng một khách hàng quan trọng, chắc là Khang Kỳ chưa kịp đưa, haiz, lại phải để anh tự mình mang đi.”
Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi cất chiếc túi vào trong hộp.
“Nếu em thích, lần sau anh sẽ mua cho em cái khác.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh.
“Vậy cái này không được à?”
Anh cong môi, cười nhạt:
“Để lần sau đi, màu trắng không hợp với em.”
Câu nói đó khiến tôi khựng lại.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trước đây khi còn đóng phim, công ty xây dựng hình tượng đối lập cho tôi: ngoài đời chỉ mặc đồ trắng, trông thuần khiết và kín đáo; còn trên phim thì gợi cảm, táo bạo, thậm chí có cảnh mặc bikini ba mảnh.
Từng có một thời gian, tôi bị cư dân mạng bầu chọn là “nữ minh tinh không hợp với màu trắng nhất.”
Sau khi thoát khỏi sự ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-tan-nhu-may-tan-le-chi-khi-thuy-thuy/1182644/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.