🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy. 

 

Tấm lưng thẳng tắp, chiếc cổ trắng ngần thon dài, mái tóc đen mượt và tà váy trắng nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân, toát lên vẻ thanh thoát tự do. 

 

Giống như một con thiên nga trắng—vừa thanh tao lại vừa thuần khiết. 

 

Tôi mở chiếc túi ra. 

 

Quả nhiên là một chiếc Birkin màu trắng.

 

Diệp Thần Phong quay về, tôi cầm chiếc túi trên tay, mỉm cười hỏi: 

 

“Anh mua cho em à?” 

 

Anh khẽ sững lại, rồi lấy chiếc túi từ tay tôi, cười đáp: 

 

“Em không phải không thích màu trắng sao?” 

 

“Vậy cái này là mua cho ai?” Tôi hỏi tiếp. 

 

“Trước đây mua để tặng một khách hàng quan trọng, chắc là Khang Kỳ chưa kịp đưa, haiz, lại phải để anh tự mình mang đi.” 

 

Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi cất chiếc túi vào trong hộp. 

 

“Nếu em thích, lần sau anh sẽ mua cho em cái khác.” 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào anh. 

 

“Vậy cái này không được à?” 

 

Anh cong môi, cười nhạt: 

 

“Để lần sau đi, màu trắng không hợp với em.” 

 

Câu nói đó khiến tôi khựng lại. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trước đây khi còn đóng phim, công ty xây dựng hình tượng đối lập cho tôi: ngoài đời chỉ mặc đồ trắng, trông thuần khiết và kín đáo; còn trên phim thì gợi cảm, táo bạo, thậm chí có cảnh mặc bikini ba mảnh. 

 

Từng có một thời gian, tôi bị cư dân mạng bầu chọn là “nữ minh tinh không hợp với màu trắng nhất.” 

 

Sau khi thoát khỏi sự ràng buộc của hợp đồng, tôi cũng vì chuyện đó mà không bao giờ mặc lại đồ màu trắng. 

 

Chỉ là, việc tôi không chọn màu trắng là do tôi tự quyết. 

 

Nhưng khi nghe Diệp Thần Phong nói vậy, lòng tôi vẫn chợt nghẹn lại. 

 

Anh dường như nhận ra điều gì đó, vội bước đến ôm lấy tôi, giọng nhẹ nhàng dỗ dành: 

 

“Vợ ơi, anh không có ý đó đâu. Anh luôn nghĩ em mặc đồ trắng là đẹp nhất, chẳng ai đẹp bằng em cả. Chỉ là do em từng nói không thích nên anh mới nói thế thôi.” 

 

Tôi im lặng, không đáp. 

 

Anh có chút bối rối, giọng cũng trở nên căng thẳng hơn: 

 

“Vợ ơi, không được giận nhé.” 

 

“Chúng ta đã hứa là sẽ không bao giờ cãi nhau hay giận dỗi vì những chuyện nhỏ nhặt mà.” 

 

Nhìn vào mắt anh vài giây, tôi từ từ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: 

 

“Tất nhiên rồi.” 

 

Anh nhìn sâu vào mắt tôi thêm vài giây nữa, xác nhận tôi thật sự không giận thì mới thở phào nhẹ nhõm. 

 

Anh lắc lắc đầu, rồi bật cười, khẽ vỗ nhẹ lên mặt mình, tự trêu chọc: 

 

“Sao thế nhỉ… kết hôn bốn năm rồi mà chỉ cần em hơi không vui là anh lại lúng túng rối tung rối mù, y như hồi còn đi học vậy!”

 

05 

 

Rời khỏi công ty, tôi gọi điện cho Quân Thanh. 

 

“Thế nào rồi?” 

 

“Ra gặp rồi nói, ba giờ, chỗ cũ nhé.” 

 

Tôi ngồi ở góc công viên giữa mùa hè, lặng lẽ quan sát dòng người qua lại suốt một tiếng đồng hồ rồi mới chậm rãi đứng dậy rời đi. 

 

Qua tấm kính của quán cà phê, tôi lập tức nhìn thấy Quân Thanh với phong cách trung tính, mái tóc ngắn gọn gàng, đeo kính râm che nửa khuôn mặt, trông thật ngầu khi ngồi bên cửa sổ nhâm nhi tách cà phê. 

 

Quân Thanh từng là một paparazzi nổi tiếng trong giới giải trí, bây giờ tự mở công ty điều tra riêng. Năm xưa, khi tôi bị bủa vây bởi tai tiếng, người bám sát tôi nhiều nhất chính là cô ấy. 

 

Về sau, có lần cô ấy đuổi theo chụp hình tôi nhưng không may ngã xuống sông, và chính tôi đã nhảy xuống cứu cô ấy lên. 

 

Đêm hôm đó, khi Diệp Thần Phong tỏ vẻ cảm thán rằng tay tôi nhỏ, tôi đã gọi điện cho cô ấy. 

 

“Chuẩn bị tinh thần chưa? Dù kết quả thế nào đi nữa?” Quân Thanh tháo kính râm, để lộ đôi mắt phượng với đuôi mắt hơi xếch, ánh nhìn sắc bén. 

 

Câu hỏi của cô ấy khiến tôi nhớ lại bốn năm trước, khi cô ấy từng hỏi tôi: 

 

“Em đã chuẩn bị sẵn sàng để lấy người đàn ông đó chưa? Dù kết quả có ra sao?” 

 

“Rồi.” 

 

Câu trả lời của tôi vẫn giống y như bốn năm trước. 

 

Cô ấy nhìn tôi thật sâu, sau đó đưa cho tôi một tập tài liệu. 

 

Tôi ngồi bên khung cửa sổ của quán cà phê, lặng lẽ đọc suốt một tiếng đồng hồ. 

 

Quân Thanh không hề làm phiền tôi, chỉ tập trung gõ máy tính của mình, dành cho tôi đủ thời gian và không gian để suy ngẫm. 

 

Đúng như kỳ vọng, Quân Thanh quả thật là người xuất sắc trong lĩnh vực này. 

 

Tập tài liệu mà cô ấy đưa cho tôi mô tả chi tiết bằng cả hình ảnh lẫn văn bản về quá trình một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ. 

 

Người đàn ông đó chính là chồng tôi—Diệp Thần Phong.

 

Người phụ nữ đó là Bạch Lê, một mỹ nhân băng giá, được gọi là “Cô Bạch”. 

 

Hai người quen nhau trong một sự kiện. 

 

Diệp Thần Phong tổ chức một sự kiện lớn, mời rất nhiều chuyên viên trang điểm đến làm đẹp cho các nghệ sĩ. 

 

Tất cả mọi người đều nhiệt tình vây quanh vị chủ tịch trẻ tuổi này, chỉ riêng Bạch Lê vẫn đứng lặng lẽ, lạnh lùng kiêu ngạo ở rìa đám đông, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Diệp Thần Phong. 

 

Về sau, Diệp Thần Phong dùng mức lương cao gấp mười lần tiêu chuẩn của ngành để mời Bạch Lê về làm việc tại công ty mình. 

 

Anh sắp xếp cho cô ấy một văn phòng lớn nhất, gần ngay cạnh văn phòng anh, mỗi ngày đều gửi hoa và quà tặng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.