🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Becky, Sarah và Bella đến gọi Nora đi uống trà chiều.

“Nora, cậu bị cảm à? Vậy thì tiếc quá.”

Nghiêm Đường vẫn không đợi được đến hai giờ, khoảng một rưỡi, anh đã chuẩn bị nhích người.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang ngủ say sưa trên giường.

Hàng mi dày rủ xuống, chỉ là rung động nhẹ nhàng như bình thường.

Nghiêm Đường rón rén xuống giường, đi đến giá treo quần áo bên cạnh, lấy áo khoác và quần treo trên đó mặc vào.

Anh sợ làm ồn đến Ngải Bảo, ngay cả dép cũng không mang, đi chân trần trên sàn nhà.

Dù đã vô cùng cẩn thận, khi Nghiêm Đường lấy áo khoác, vẫn xảy ra sự cố.

Anh nhất thời dùng lực quá mạnh, kéo giá treo quần áo bằng gỗ di chuyển vài bước.

Lần này, cho dù Nghiêm Đường nhanh tay lẹ mắt đỡ được giá treo quần áo, không để nó đổ xuống, nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng động trầm đục, giống như tiếng búa gỗ gõ vào tường cứng.

Vốn dĩ âm thanh này không lớn, nhưng lại đúng vào đêm khuya tĩnh lặng, như thể bị khuếch đại lên gấp mấy lần, cả căn phòng đều nghe thấy.

Nghiêm Đường lập tức căng thẳng, không hiểu sao, anh hơi chột dạ.

Anh thật sự không biết nếu Ngải Bảo tỉnh lại, hỏi Nghiêm Nghiêm đi đâu vậy? Anh nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ nói mình đi “hòa hợp sinh mệnh” sao…

Nghiêm Đường cẩn thận trả giá treo quần áo về đúng vị trí, rồi nhẹ nhàng quay người quan sát Ngải Bảo trên giường.

May mắn thay, Ngải Bảo trở mình, có vẻ vẫn ngủ say.

Nghiêm Đường thở phào nhẹ nhõm, bàn tay cầm áo khoác vốn đang căng thẳng thả lỏng lại.

Nghiêm Đường mặc áo khoác và quần chỉnh tề, chuẩn bị quay đầu lại xem trạng thái của Ngải Bảo, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

… Ngải Bảo thức giấc.

Ngải Bảo ngồi dậy, mơ màng nhìn xung quanh, em đang thắc mắc Nghiêm Nghiêm ấm áp bên cạnh sao lại không thấy đâu.

Có lẽ trong mắt còn nhập nhèm do mới dậy, Ngải Bảo cứ lấy tay dụi mắt.

Nghiêm Đường quay người, bất đắc dĩ nhìn Ngải Bảo nửa tỉnh nửa mê ngồi trên giường, nghĩ thầm hôm nay chắc là mình không ra ngoài được rồi.

Nhưng chuyện này nằm trong dự liệu.

“Nghiêm Nghiêm đâu rồi?” Ngải Bảo lẩm bẩm, em sờ s.oạng chỗ trống bên cạnh, chưa hiểu rõ tình hình.

Nghiêm Đường hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống: “Anh đây.”

Ngải Bảo ồ một tiếng.

Em mò mẫm đến vai Nghiêm Đường, tựa vào người anh.

Ngải Bảo mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, đầu óc còn mông lung.

Qua một lúc lâu, Ngải Bảo mới dần tỉnh táo, em nhìn Nghiêm Đường ăn mặc chỉnh tề bên cạnh: “Nghiêm Nghiêm, trời sáng rồi ạ?” Ngải Bảo ngạc nhiên hỏi.

“Nhưng sao hôm nay lại tối như vậy ạ?” Ngải Bảo khó hiểu nhìn xung quanh.

Nghiêm Đường im lặng một lát, hay lắm, tình huống nan giải nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Ngải Bảo nắm lấy bàn tay to của Nghiêm Đường lắc qua lắc lại.

Nghiêm Đường ngẫm nghĩ rồi giải thích: “Bây giờ là ban đêm, còn chưa đến ban ngày, cho nên mới tối như vậy.”

Sau đó, anh cầu nguyện Ngải Bảo đừng hỏi anh, vậy Nghiêm Nghiêm chuẩn bị đi làm gì nha?

Chẳng lẽ anh nói đi “làm người” sao??

Nghiêm Đường đau khổ nhắm mắt lại, vắt óc tìm lý do.

Ngải Bảo à một tiếng, điều khiến Nghiêm Đường cảm thấy may mắn là Ngải Bảo không hề tò mò nếu đã là ban đêm thì Nghiêm Đường mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi đâu.

Ngải Bảo hào hứng đề nghị: “Vậy chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi!”

Nghiêm Đường ngẩn ra:”Chơi?”

Anh kinh ngạc nhìn Ngải Bảo.

Ngải Bảo mặc chiếc áo phông Nike rộng thùng thình của anh, hai cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy cánh tay Nghiêm Đường, chăn đã tụt đến đầu gối, lộ ra một đoạn đùi trắng nõn.

Vẻ ngái ngủ trên mặt em đã tan biến, chỉ còn lại sự phấn chấn sinh động.

“Đúng vậy!” Ngải Bảo khẽ nói, “Chúng ta có thể lén ra ngoài chơi, lừa giấc ngủ và trở về trước khi trời sáng! Như vậy sẽ không có ai biết chúng ta không ngủ!”

Ngải Bảo hạ thấp giọng, giống như đang âm mưu một kế hoạch lớn.

Điều này rõ ràng giống hệt như cách mà Nghiêm Đường bày cho Ngải Bảo trước đây – lén lút trốn khỏi giấc ngủ đông.

“Như vậy, Nghiêm Nghiêm không ngủ, em cũng không ngủ, mọi người đều nhắm mắt, sẽ không có ai nhìn thấy chúng ta!” Em nói chắc như đinh đóng cột.

Nghiêm Đường đã bình tĩnh, anh nhìn Ngải Bảo đang rục rịch, hiện giờ Ngải Bảo tỉnh táo hoàn toàn, dỗ em lên giường ngủ là chuyện không thực tế.

Anh suy nghĩ một lát, không từ chối Ngải Bảo: “Vậy Bảo Bảo muốn chơi như thế nào?”

“Em muốn ngồi cái xe không có mui!” Ngải Bảo lại lắc cánh tay Nghiêm Đường.

Em phấn chấn vô cùng: “Cái xe màu đen, dài ơi là dài, chỉ có hai bánh xe đó!”

Em vừa nói vừa diễn tả bằng động tác, hai tay vẽ một đường dài để biểu thị hình dạng của chiếc xe.

Nghiêm Đường ngạc nhiên, anh không ngờ Ngải Bảo lại chú ý đến chiếc xe moto để trong nhà kho của mình.

Trước giờ anh vẫn luôn dùng tấm vải chống bụi che lại, để ở góc nhỏ trong gara. Nghiêm Đường không ngờ nó lại bị Ngải Bảo chú ý.

Từ khi đón Ngải Bảo về nhà, đã rất lâu rồi anh không động đến chiếc xe yêu quý của mình. Nghe Ngải Bảo đề nghị, nội tâm Nghiêm Đường khẽ động.

Quá lâu không lái moto, anh cũng hơi ngứa tay.

“……Là chiếc moto trong gara sao?” Nghiêm Đường hỏi.

“Đúng!” Ngải Bảo gật đầu như gà mổ thóc, “Chính nó! Chính nó!”

Em vui vẻ ôm cánh tay Nghiêm Đường: “Em muốn ngồi trên cái xe đó!”

Có lẽ là đêm khuya, đầu óc Nghiêm Đường không tỉnh táo lắm, anh ngẫm nghĩ, bây giờ sang xuân, nhiệt độ tăng lên, không tính là quá lạnh. Ngải Bảo đội mũ bảo hiểm, ngồi phía sau, ôm chặt anh dường như không có vấn đề gì…

Ma xui quỷ khiến, Nghiêm Đường vậy mà gật đầu đồng ý: “Ừ.”

Nói xong, Nghiêm Đường nghe thấy giọng mình cũng ngẩn ra một chút, sau đó nội tâm anh dâng lên cảm giác hoang đường.

Cho Ngải Bảo ngồi moto có thích hợp không?

Không phải moto có gì nguy hiểm, dù sao chỉ là một loại phương tiện giao thông mà thôi. Nếu phải chở Ngải Bảo, tay lái Nghiêm Đường chắc chắn đủ vững vàng.

Chỉ là ngoài những người trong giới, phần lớn đại chúng đều coi moto là một biểu tượng “xã hội” không ra gì.

Việc Nghiêm Đường thích moto cũng ít người biết.

Dù sao đối với người ngoài, anh vẫn mang một hình tượng tinh anh ít nói trầm ổn.

Ngay lúc Nghiêm Đường hơi hối hận, nghĩ xem nên tìm lý do gì khuyên Ngải Bảo, Ngải Bảo lại không hề cho Nghiêm Đường cơ hội.

Em vui mừng khôn xiết, tựa vào vai Nghiêm Đường cọ qua cọ lại mấy lần.

Ngải Bảo mỉm cười, như có mặt trăng đang ngủ trong đôi mắt em, thi thoảng lóe lên ánh sáng lấp lánh. Lúm đồng tiền sâu, má phúng phính, nụ cười vừa mềm mại vừa tươi vui.

Dù là trong bóng tối, nó vẫn lấp lánh khiến người ta không rời mắt được.

Nghiêm Đường là người không chống lại được nụ cười như vậy của Ngải Bảo nhất.

Tất cả những dự định chuẩn bị trước trong đầu bị tiêu hóa sạch sẽ.

Đến bên miệng Nghiêm Đường chỉ còn lại: “…Vậy chúng ta phải nhanh lên, bây giờ đi hóng gió ở đường Tân Giang có lẽ sẽ thấy cảnh đêm tuyệt đẹp.”

Nghiêm Đường: …

Anh muốn tự tát cho mình một cái.

Xem anh đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì kìa, anh muốn cùng Ngải Bảo cưỡi moto, hóng gió lúc nửa đêm canh ba?

Bây giờ chuyện đúng đắn nhất rõ ràng là dỗ Ngải Bảo ngoan ngoãn ngủ cùng anh, đợi lần sau có cơ hội, anh sẽ tự mình lẻn ra ngoài, không phải sao?

Nhưng Nghiêm Đường cúi đầu nhìn vẻ mặt hào hứng của Ngải Bảo, những lời từ chối không thể bật ra khỏi miệng.

“Chúng ta phải lén lút ra ngoài, không đánh động đến bất kỳ ai.” Ngải Bảo nói nhỏ, “Chỉ cần chúng ta lừa được bóng đêm thì sẽ không ai biết chúng ta còn thức!”

Nghiêm Đường nhìn đôi mắt tròn xoe của Ngải Bảo đảo liên hồi, một chút do dự trong lòng cũng tan biến.

Đã đồng ý rồi còn có thể hối hận hay sao?

Thế là anh thay quần áo và quần dài cho Ngải Bảo, hai người lặng lẽ trốn ra khỏi nhà dưới ánh trăng.

Ngải Bảo đặt tên cho hoạt động này là “Hành động lén lút bỏ trốn cùng Nghiêm Nghiêm vào ban đêm”.

Mục tiêu của họ là hôm nay phải trốn thoát khỏi giấc ngủ mà thần không biết quỷ không hay.

Em nói chỉ cần em và Nghiêm Nghiêm nhỏ tiếng một chút thì sẽ không ai phát hiện họ còn thức, ngay cả bóng đêm cũng không biết.

Nghiêm Đường gật đầu, rồi đội mũ bảo hiểm cho Ngải Bảo.

Bởi vì lo lắng là đêm khuya, Nghiêm Đường sợ ban đêm lạnh nên mặc thêm cho Ngải Bảo một chiếc áo len.

Bây giờ Ngải Bảo mập ú đang vụng về nhích mông ngồi lên ghế sau chiếc xe yêu quý của Nghiêm Đường.

Đêm đã khuya, xung quanh tĩnh lặng, cây ngủ, hoa ngủ, cỏ ngủ, ngay cả đèn đường rải rác trong khu dân cư cũng mệt mỏi, có cái tối đi một chút, rồi lại sáng lên một chút, tối đi một chút, rồi lại sáng lên một chút.

Thời tiết mới sang xuân, côn trùng chưa kêu ồn ào, không gian ban đêm rộng lớn chỉ có Nghiêm Đường và Ngải Bảo nghe thấy tiếng của đối phương.

Nghiêm Đường ngồi trên chiếc xe yêu quý của mình, vẫn không yên tâm.

Anh quay đầu lại dặn dò Ngải Bảo năm lần bảy lượt nhất định phải ôm chặt eo anh! Nhớ kỹ không được ngửa người ra sau, nếu xảy ra chuyện gì nhất định phải gọi anh ngay lập tức!

Mắt Ngải Bảo dán chặt vào chiếc moto dưới thân mình và Nghiêm Đường, chỉ gật đầu, ậm ừ đáp lời, không biết nghe lọt tai được bao nhiêu.

Chiếc xe màu đen này vừa dài vừa cao, trong mắt Ngải Bảo, nó giống như một chiếc thuyền.

Chỉ một lát nữa thôi, em sẽ cùng Nghiêm Nghiêm ngồi trên chiếc thuyền này lặng lẽ lướt qua đêm trăng.

Ngải Bảo vui vẻ đạp chân, ôm chặt lấy Nghiêm Đường từ sau lưng, vùi cả khuôn mặt mềm mại vào trong áo khoác của Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường hơi mất tự nhiên, cứng đờ một chút.

Ở bên Ngải Bảo lâu như vậy, anh đã thích ứng với các hành vi thân mật vô cùng của Ngải Bảo.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, anh và Ngải Bảo ôm sát nhau như vậy, chặt như vậy.

Nghiêm Đường không cần quay đầu lại vẫn có thể biết gương mặt Ngải Bảo đang cọ vào anh.

Mặt Ngải Bảo vừa đúng đến vị trí cơ delta ở lưng Nghiêm Đường, em cọ hết lần này đến lần khác, giống như một người tham ngủ cọ gối, cũng giống như một chú mèo con cọ vào một bông hoa ở trên cao.

Dù thế nào vẫn không giống một đứa trẻ ỷ lại ôm lấy người lớn.

Nhưng rốt cuộc giống cái gì, Nghiêm Đường lại không nói ra được.

Nghiêm Đường điều chỉnh cảm xúc có phần hỗn loạn khó hiểu của mình.

“Chuẩn bị xuất phát, Bảo Bảo.” Anh khởi động chiếc xe đã ngủ yên từ lâu, nói với Ngải Bảo phía sau.

Ngải Bảo dõng dạc đáp một tiếng, em căng thẳng ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của Nghiêm Đường.

Moto phát ra tiếng “gừ gừ” như thể kích động thở dốc.

Nó đã nghỉ ngơi qua lâu, cuối cùng cũng có cơ hội thư giãn gân cốt!

Nghiêm Đường cảm giác Ngải Bảo đã ôm chặt lấy mình, không trì hoãn thêm nữa, “rầm” một tiếng, anh phóng moto đi.

Có lẽ là quá lâu không giao lưu với người bạn già của mình, lần này Nghiêm Đường vừa chạm vào nó, một loại hưng phấn im ắng từ lâu đột nhiên dâng lên trong lòng Nghiêm Đường.

Loại hưng phấn này Nghiêm Đường vẫn còn nhớ rõ như in.

Là sự hưng phấn khi lần đầu tiên anh cưỡi lên chiếc moto của mình, là sự hưng phấn khi lần đầu tiên anh lái moto lên đường núi, gặp khúc cua gấp đầu tiên.

Từ khi Nghiêm Đường trở thành lão làng trong giới đua xe, nó đã rất lâu không ghé thăm lòng anh.

Lần này, không biết vì sao, nó vượt núi băng đèo, vậy mà đến bên anh.

“Oa!” Ngải Bảo cảm nhận được gió lướt bên tai, không ngừng cười khúc khích, nô đùa chạy qua.

“Có gió nha!” Ngải Bảo hiếu kỳ chia sẻ với Nghiêm Đường phía trước.

Em buông một tay đang ôm Nghiêm Đường ra, giơ lên giữa không trung, để bắt lấy cơn gió đang lướt qua nhanh chóng.

Nghiêm Đường không ngăn cản.

Họ đang lái xe trên đường Nam Tân, bây giờ là rạng sáng, trên con đường này không có nhà hàng, không có quán bar, không có hộp đêm, ngoài Nghiêm Đường và Ngải Bảo đang phóng nhanh như bay gần như không có ai khác.

Nghiêm Đường khống chế tốc độ của mình, nghiêm khắc tuân thủ giới hạn tốc độ trong trung tâm thành phố.

Dù là như vậy thì vẫn đủ nhanh.

Suốt quãng đường, Ngải Bảo hào hứng vô cùng, em dùng tay bắt được rất nhiều gió, chúng đánh nhau nô đùa, rồi xuyên qua kẽ ngón tay.

“Gió ơi, gió à….” Ngải Bảo ngân nga bài hát không thành điệu của mình.

Em và mỗi cơn gió bay qua bắt tay nhau, rồi nói lời tạm biệt.

Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo tuy là giơ tay mập vung vẩy khắp nơi, nhưng mông vẫn ngồi vững trên xe, nên không làm phiền đến tâm trạng tốt của em.

Họ rẽ qua mấy khúc cua, đến đại lộ Tân Giang.

Trên đại lộ, cách con sông, họ nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa của bờ đối diện thành phố C.

“Oa!” Ngải Bảo đã quên mất cơn gió trong tay, em quay đầu, ngơ ngác ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ phía đối diện.

Thành phố C chủ yếu là đồi núi, đất bằng ít, mà dân số lại đông, vì vậy nhà cao tầng san sát nhau.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, những bức tường của tòa nhà cao tầng trở thành mặt đèn tự nhiên, mỗi tòa đều in đèn màu, có cái là tên của các cửa hàng, có cái là nhãn hiệu kỳ quái, còn có cái là khẩu hiệu tuyên truyền, đủ loại màu sắc khiến người ta mê mẩn.

Ánh sáng muôn màu in trên mặt sông, nước sông chảy róc rách, nhưng không mang thứ ánh sáng ấy đi.

Đèn màu treo trên các tòa nhà cao tầng liên tiếp này thật sự khiến người ta không kịp nhìn, giống như một bức tranh khổng lồ được giũ ra, trải dài mấy chục dặm vẫn không ngắm hết!

“Các vì sao rơi ở đó ạ?” Ngải Bảo hỏi Nghiêm Đường.

Em đội mũ bảo hiểm, giọng hơi ồm.

Nghiêm Đường nhìn bờ đối diện, anh đã xem cảnh tượng này quá nhiều lần, có thể không mảy may lay động.

Nhưng anh không vội trả lời Ngải Bảo, hiện giờ anh đang lái xe, không thể phân tâm quay đầu lại trả lời câu hỏi của em.

Ngải Bảo cũng không để ý, em tiếp tục lẩm bẩm: “Vậy bao giờ chúng mới có thể về nhà đây?”

Em nói xong, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Ban đêm ở thành phố C không có mây, cũng không có sao và trăng.

Nó có những ngọn đèn không ngủ, nhưng lại không có ánh sao thướt tha, có lẽ là sao và trăng cùng nhau ẩn mình trong bê tông cốt thép. Cả bầu trời đêm của thành phố C tối tăm, nặng trĩu, giống như biển sâu vô tận, không thấy một chút ánh sáng nào.

Cả đêm tối, chỉ có Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm của em trên một chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ phiêu lưu.

Ngải Bảo chợt cảm thấy buồn bã.

Vì không thấy những đám mây, vì sao và mặt trăng, cũng vì bầu trời đêm im lặng tịch mịch.

“Haiz.” Em cảm thán, gục lên lưng Nghiêm Đường, “Tại sao bầu trời không có sao nhỉ? Vậy mỗi ngày sẽ vô vị đến mức nào?”

Gió đêm gào thét bên tai Ngải Bảo và Nghiêm Đường, cuốn mấy lọn tóc xoăn bên ngoài mũ bảo hiểm của em.

Nghiêm Đường nghe câu hỏi của Ngải Bảo.

Anh giảm tốc độ, suy nghĩ một lát, trả lời Ngải Bảo: “Có lẽ là sao và trăng cũng muốn trốn chạy một lần.” 

Ngải Bảo nghe vậy, cười khúc khích, em vui vẻ trở lại.

Đúng vậy, trăng và sao cũng có thể giống như em và Nghiêm Đường, thực hiện một cuộc bỏ trốn trong đêm tối.

Chỉ là chúng muốn trốn khỏi ánh mắt của bầu trời đêm, còn Ngải Bảo và Nghiêm Đường muốn trốn khỏi giấc ngủ.

Ngải Bảo ôm chặt lấy eo Nghiêm Đường.

Em ngẩng đầu, nhìn xung quanh, giống như một con non mới nở tò mò về mọi thứ xung quanh.

Ngải Bảo ngắm thành phố không ngủ ở bờ đối diện, ngắm dòng sông tối màu sóng sánh ánh sáng, ngắm bầu trời đêm lặng im.

Em còn nhìn thấy những đường vân dày đặc đan xen trên con đường tối đen, những chiếc ghế tựa lặng lẽ tựa nhau trên con đường dành cho người đi bộ, những bông hoa ngọn cỏ đang ngủ say trên bức tường cũ.

Còn có một tấm lưng rộng lớn của Nghiêm Nghiêm và bàn tay mũm mĩm của chính em.

Ngải Bảo vui hơn.

Ngải Bảo và Nghiêm Đường giống như một ngôi sao băng va chạm lung tung khắp nơi suốt hàng ngàn năm qua, họ lướt qua màn đêm rực rỡ, lướt qua thành phố ồn ào, xuyên qua đêm đen bao la.

Họ đang trốn khỏi nhiệm vụ ngủ say mà đáng lẽ tất cả mọi người đều phải tuân thủ.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo một mình ngây ngốc cười qua gương chiếu hậu.

Mũ bảo hiểm của em, ngọn tóc còn có nửa bên mặt, đều được nhuộm lên ánh đèn sáng trưng.

Những ánh đèn kia bao gồm màu xanh lam lạnh lẽo, màu xanh lục yêu dị, màu đỏ ồn ào, khi đụng phải khuôn mặt trắng nõn của Ngải Bảo, chúng biến thành sắc màu ấm áp, lấm tấm in lên đôi mắt em.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Nghiêm Đường, Ngải Bảo thu lại ánh mắt đang nhìn lung tung khắp nơi.

Em nhìn thẳng vào gương chiếu hậu của Nghiêm Đường.

Hai người nhìn nhau qua gương chiếu hậu.

Ngải Bảo cong mắt cười với Nghiêm Đường.

Tất cả những ngôi sao từ bầu trời đêm rơi xuống dường như đều đi vào đôi mắt tròn xoe của Ngải Bảo.

Nghiêm Đường phân tâm ngắm Ngải Bảo một thoáng, ánh mắt bình thản và dịu dàng.

Nghiêm Đường đội mũ bảo hiểm không cẩn thận như khi anh tự tay đội cho Ngải Bảo, anh tùy tiện đội vào coi như là đã đội.

Vì vậy, mũ bảo hiểm của anh không kín.

Không lâu sau, gió lùa vào, gào thét bên tai.

Không biết vì sao, Nghiêm Đường đột nhiên nhớ lại mình năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên trèo tường trốn học ra ngoài, lúc đó anh chạy rất nhanh, bên tai anh dường như cũng là tiếng gió rít như vậy.

Ẩn trong tiếng gió ấy là hương vị nổi loạn ngông cuồng của tuổi trẻ chưa trải sự đời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.