Nora không thể đi đâu cả…
…
Ngày hôm sau, Nghiêm Đường đi làm, Ngải Bảo đang nằm thẳng cẳng trên giường ngủ ngon lành.
Họ về đến nhà đã hơn năm giờ sáng.
Trên đường lái xe về, Ngải Bảo ngồi trên moto của anh, tựa vào lưng anh ngủ say sưa.
Khuôn mặt của Ngải Bảo rất mềm, đôi môi chúm chím hơi chu lên, ê a ê a, không biết đang lẩm bẩm điều gì. Còn đôi tay em ôm hờ lấy eo Nghiêm Đường, cả người giống như một con koala bám lấy anh.
Nghiêm Đường dừng xe, cẩn thận bước xuống, rồi từ từ đỡ Ngải Bảo, ôm vào lòng, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của em.
Sáng mai anh phải đi làm, thật sự không thể diễn màn “Nghiêm Đường và Ngải Bảo chạy trốn ban ngày”.
Thật ra anh không cần căng thẳng như vậy.
Trên thực tế, Ngải Bảo đã mệt đến cực hạn, em chưa từng thức đêm, kế hoạch bỏ trốn tối nay đã tiêu tốn quá nhiều sức lực.
Hiện tại, em đã tiến vào thế giới mộng mơ có mây trắng, trời xanh và chơi đùa cùng cừu non.
Nghiêm Đường đưa Ngải Bảo lên giường an toàn, Ngải Bảo không hề hay biết, chỉ sờ so.ạng vài cái trên giường, ôm lấy gối của Nghiêm Đường, sau đó tiếp tục ngủ.
Nghiêm Đường lật em như lật bánh tráng để thay quần áo cũng không khiến em tỉnh giấc.
Ngải Bảo hoàn toàn không nhận ra em ôm gối của Nghiêm Đường, ngáy khò khò.
Nghiêm Đường tắm rửa nhanh chóng, rồi nằm trên giường chợp mắt một lát.
Hôm nay anh đã dặn dò dì Trương trước bữa trưa không cần gọi Ngải Bảo dậy, dù sao giáo sư Tăng còn chưa về, Ngải Bảo không có lịch học, không cần giữ thời gian biểu cố định.
Dì Trương lo lắng hỏi Nghiêm Đường có phải Ngải Bảo bị bệnh rồi không.
Nghiêm Đường im lặng một lát, cảm thấy vẫn không thể kể với người khác về hành động “chạy trốn” bí mật tối qua của anh và Ngải Bảo.
Thế là anh giả vờ ho một tiếng, nói là buổi tối Ngải Bảo đạp chăn ngủ không ngon nên phải ngủ bù.
Có lẽ là dáng vẻ đáng tin cậy và có trách nhiệm của anh ngày thường đã ăn sâu vào lòng người, lý do bịa ra giống như thật, dì Trương không nghĩ nhiều, gật đầu tin tưởng.
Dì vội vàng vào bếp, bảo là sợ Ngải Bảo buổi tối bị lạnh bụng, phải nấu cho em một bát canh gừng, xua tan khí lạnh.
Nghiêm Đường gật đầu, chỉ bằng mấy miếng đã giải quyết xong bữa sáng rồi đi làm.
Toàn bộ quá trình, anh thể hiện vô cùng bình tĩnh, thể hiện ra phẩm chất mà một lão gay U30 nên có.
Tuy Nghiêm Đường không đi “xả”, nhưng cái mụn nước bên môi lại biến mất không hiểu tại sao.
Nghiêm Đường mãi đến giờ vẫn chưa nhận ra, suýt nữa thì quên mất mình nổi một cái mụn đáng ghét.
Cho đến khi Trần San trêu chọc: “Anh Nghiêm này, tối qua chắc sung sướng lắm nhỉ?”
Lúc này Nghiêm Đường mới hoàn hồn, anh sờ mép, cảm giác đau thấu tim gan đã biến mất hoàn toàn, da bằng phẳng, không còn cục mụn nào nữa.
Nghiêm Đường nhướng mày, cảm thấy ngạc nhiên.
Trần San nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nghiêm Đường, đắc ý khoe khoang chiếc vòng vàng trên cổ tay trái: “Thấy chưa, tôi nói không sai mà? Anh nhịn quá lâu, tà hỏa bốc lên!”
Nghiêm Đường nhún vai, không phủ nhận cũng không khẳng định cách nói của Trần San.
Trước giờ anh không bàn luận về đời tư của mình.
Trần San biết điều này, cô trêu chọc vài câu xong rồi thôi, tiếp tục quay lại chủ đề công việc.
Công ty YT của Nghiêm Đường được coi là ngôi sao mới nổi trong ngành công nghệ thông tin trong nước, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, từ một xưởng sản xuất trò chơi trực tuyến nhỏ nhất đã phát triển thành công ty công nghệ thông tin đa phương tiện, cũng có thể nói là phát triển mạnh mẽ.
Mà trong đó, có liên quan đến quy hoạch hiệu quả của bản thân công ty YT, cộng thêm quan hệ không thể thiếu với lực lượng hỗ trợ của chính phủ với trợ cấp đầy đủ.
“…Vậy ý cô là công ty kỹ thuật ở Mỹ kia muốn mở chi nhánh ở nước ta, cụ thể là thành phố C?” Nghiêm Đường hỏi, anh xoay chiếc bút máy trong tay.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.