Nora không thể đi đâu cả… … Ngày hôm sau, Nghiêm Đường đi làm, Ngải Bảo đang nằm thẳng cẳng trên giường ngủ ngon lành. Họ về đến nhà đã hơn năm giờ sáng. Trên đường lái xe về, Ngải Bảo ngồi trên moto của anh, tựa vào lưng anh ngủ say sưa. Khuôn mặt của Ngải Bảo rất mềm, đôi môi chúm chím hơi chu lên, ê a ê a, không biết đang lẩm bẩm điều gì. Còn đôi tay em ôm hờ lấy eo Nghiêm Đường, cả người giống như một con koala bám lấy anh. Nghiêm Đường dừng xe, cẩn thận bước xuống, rồi từ từ đỡ Ngải Bảo, ôm vào lòng, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của em. Sáng mai anh phải đi làm, thật sự không thể diễn màn “Nghiêm Đường và Ngải Bảo chạy trốn ban ngày”. Thật ra anh không cần căng thẳng như vậy. Trên thực tế, Ngải Bảo đã mệt đến cực hạn, em chưa từng thức đêm, kế hoạch bỏ trốn tối nay đã tiêu tốn quá nhiều sức lực. Hiện tại, em đã tiến vào thế giới mộng mơ có mây trắng, trời xanh và chơi đùa cùng cừu non. Nghiêm Đường đưa Ngải Bảo lên giường an toàn, Ngải Bảo không hề hay biết, chỉ sờ so.ạng vài cái trên giường, ôm lấy gối của Nghiêm Đường, sau đó tiếp tục ngủ. Nghiêm Đường lật em như lật bánh tráng để thay quần áo cũng không khiến em tỉnh giấc. Ngải Bảo hoàn toàn không nhận ra em ôm gối của Nghiêm Đường, ngáy khò khò. Nghiêm Đường tắm rửa nhanh chóng, rồi nằm trên giường chợp mắt một lát. Hôm nay anh đã dặn dò dì Trương trước bữa trưa không cần gọi Ngải Bảo dậy, dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761652/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.