“Chúng tớ là chim di trú.” Oleg buồn bã nói, “Người ta không cho phép chúng tớ ở lại.”
…
Nghiêm Đường nhận điện thoại xong, lập tức gọi điện báo cho Trần San một tiếng, rồi lái xe như bay về nhà.
Trần San nhận điện thoại, giật mình vì giọng điệu nghiêm túc của Nghiêm Đường. Cô vừa nghe là nhà có chuyện, không dám cản Nghiêm Đường, chỉ nói mình sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Cúp máy, nội tâm Trần San hơi bất an, thầm nghĩ không lẽ nhà Nghiêm Đường xảy ra chuyện gì lớn.
Thời tiết khô hanh thế này, không phải là nhà cháy hay gì đó chứ…
Trần San ngồi trong văn phòng, lo lắng suy đoán.
Gần đây cô cũng học Nghiêm Đường pha trà hoa cúc, cầm tách trà lên nhấp một ngụm để bình tĩnh.
Nhà thì không cháy, nhưng sân sau sắp cháy tới chân Nghiêm Đường rồi, anh đang trên đường về đến nhà với vẻ mặt nghiêm nghị.
Lúc Nghiêm Đường về đến nhà, tình hình vẫn chưa quá nghiêm trọng.
Nghiêm Đường nhìn quanh một vòng, không thấy Ngải Bảo ở tầng một, nhưng anh nghe thấy phòng Ngải Bảo có tiếng động, đoán chừng Ngải Bảo không vui đang trốn trong phòng.
Còn Ngụy Tiểu Liên chắc là tự biết mình sắp tiêu đời nên lẻn vào phòng ngủ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Dì Trương đóng cửa phòng bếp, tạm thời không biết trong nhà đã xảy ra một cuộc tranh chấp không khói súng.
Nghiêm Đường thay giày xong thì đi thẳng đến phòng Ngải Bảo.
Chuyện của Ngụy Tiểu Liên có thể bàn sau, nhưng cảm xúc của Ngải Bảo phải được giải quyết ngay lập tức.
Nghiêm Đường không muốn Ngải Bảo lại phát động cuộc tấn công quay lưng tàn khốc với mình nữa.
“Bảo Bảo, sao lại nằm bò ra bàn thế?” Nghiêm Đường không gõ cửa, đẩy cửa ra rồi nhẹ nhàng đi vào.
Anh biết Ngải Bảo lúc không vui hay dỗi hờn sẽ cố tình không để ý đến người khác, dù anh gõ cửa, Ngải Bảo cũng sẽ giả vờ không nghe thấy.
Nghiêm Đường vỗ vai Ngải Bảo.
Ngải Bảo đang nằm bò trên bàn, quay đầu lại nhìn Nghiêm Đường.
“Bởi vì Ngải Bảo bây giờ rất rất rất không vui!” Ngải Bảo bĩu môi trả lời.
Nghiêm Đường nhìn cái miệng bĩu ra như vịt của Ngải Bảo.
Môi Ngải Bảo hồng hào, em cứ vừa chu vừa bĩu như vậy, nhìn không giống tức giận, mà giống đang làm nũng hơn.
Nghiêm Đường kéo một chiếc ghế khác, ngồi bên cạnh Ngải Bảo: “Anh biết là chuyện gì rồi.”
Anh tỏ ra vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh của Ngải Bảo: “Khách chưa được sự đồng ý của Ngải Bảo đã ăn rất nhiều kẹo mè của em, là cậu ta không đúng. Bảo Bảo buồn là chuyện rất bình thường.”
Nghiêm Đường xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo.
Ngải Bảo ngồi dậy, em dựa vào người Nghiêm Đường, ấm ức bổ sung: “Là rất rất rất rất rất nhiều kẹo mè!”
Em giơ tay ra, khoa chân múa tay vẽ một vòng tròn thật lớn.
Nghiêm Đường gật đầu, chấp nhận sự sửa lỗi này: “Anh biết, Bảo Bảo bây giờ rất buồn, đúng không?”
Hai tay Ngải Bảo vòng lấy cánh tay Nghiêm Đường, ôm vào lòng.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo cúi đầu, buồn bã đáp.
Nghiêm Đường kéo Ngải Bảo qua, ôm em vào lòng: “Ngải Bảo rất thích kẹo mè đúng không?”
Ngải Bảo đáp vâng, đương nhiên là em siêu siêu thích kẹo mè rồi.
“Thật ra, Bảo Bảo, anh thấy nỗi buồn lần này của em có thể tránh được.” Nghiêm Đường nói.
Ngải Bảo ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo, hỏi: “Lúc khách ăn miếng kẹo mè đầu tiên của Ngải Bảo, tâm trạng của em thế nào?”
Ngải Bảo nghiêng đầu suy nghĩ.
“Là tâm trạng khi nhìn thấy một con khủng long rất rất to.” Em nói.
Lúc đầu, khi người trắng trẻo ăn kẹo mè của mình, Ngải Bảo cảm thấy không thể tin nổi.
Lại có người đang ăn kẹo mè của em!
Mà khi người trắng trẻo ăn rất nhiều miếng kẹo mè của Ngải Bảo, Ngải Bảo cứ nhìn, nhìn mãi, cậu ta vẫn chưa dừng lại, Ngải Bảo không vui nữa.
Ngải Bảo nhớ mình từng hứa với Nghiêm Đường, không vui là phải nói cho Nghiêm Nghiêm biết.
Thế là Ngải Bảo tìm đồng hồ thông minh của mình, gọi điện cho Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường gật đầu: “Ngải Bảo đối mặt với một con khủng long to đùng đang ăn kẹo mè, em có thấy sợ không?”
Ngải Bảo lắc đầu: “Không sợ ạ.”
Mái tóc xoăn của em lắc lư theo động tác, ánh nắng vừa hay chiếu qua cửa sổ trước mặt, cũng nhảy nhót trên lọn tóc xoăn của Ngải Bảo.
Nghiêm Đường lại hỏi: “Nếu Bảo Bảo chỉ mất một miếng kẹo mè, em có buồn như bây giờ không?”
Ngải Bảo không chút do dự trả lời: “Không ạ.”
“Nếu là một miếng kẹo mè, Ngải Bảo sẽ không rất rất rất rất buồn đâu ạ.” Ngải Bảo nói, “Chỉ hơi hơi buồn một chút thôi.”
Nghiêm Đường hiểu ra.
“Nếu đã như vậy, tại sao Ngải Bảo không nói ngay lúc cậu ta ăn miếng kẹo mè đầu tiên rằng “Đây là kẹo mè của Ngải Bảo”?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.
Nghiêm Đường nói tiếp: “Bảo Bảo, em xem, em không sợ vị khách này, cậu ta tự ý ăn kẹo mè của em khi chưa được em đồng ý là sai, vậy tại sao lúc đó Bảo Bảo không nói “Anh không nên ăn kẹo mè của Ngải Bảo”?”
Ngải Bảo hít mũi.
Em dựa vào lòng Nghiêm Đường ngẫm nghĩ.
Một lúc lâu sau, Ngải Bảo mới trả lời: “Ngải Bảo không biết.”
Em chớp mắt, hơi bối rối nhìn Nghiêm Đường.
Ngải Bảo có thể hiểu rõ rất nhiều đạo lý trên thế giới này, cũng có thể nghe hiểu rất nhiều ngôn ngữ mà người bình thường không tiếp thu được, nhưng về mặt giao tiếp với mọi người, em vẫn đang trong giai đoạn sơ khai non nớt.
Khi đối mặt với vấn đề mình không thể giải quyết, em sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ của Nghiêm Đường theo bản năng.
Giống như mỗi lần, em và Nghiêm Đường ra ngoài, gặp người lạ đến chào hỏi, Ngải Bảo đều trốn sau lưng Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường véo má Ngải Bảo: “Bảo Bảo, anh nghĩ đây là do em chưa học được cách từ chối người khác.”
Ngải Bảo mê man nhìn Nghiêm Đường, không hiểu ý anh.
Nghiêm Đường nói từ tốn: “Bảo Bảo, chúng ta đều biết, khi người khác từ chối yêu cầu của mình, chúng ta đều cảm thấy không vui, đôi khi còn cảm thấy buồn, đúng không?”
Ngải Bảo gật đầu.
Khi giáo sư Tăng từ chối cho em thêm kẹo mè, em cảm thấy buồn.
“Vậy thì nhiều lúc chúng ta đặt mình vào vị trí của người khác, cũng cho rằng khi mình từ chối người khác, họ sẽ cảm thấy không vui, phải không?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo lại vâng một tiếng.
Đúng là như vậy.
“Thật ra cách đặt mình vào vị trí người khác này không sai, nhiều lúc chúng ta cần làm như vậy để hiểu người khác.” Nghiêm Đường vỗ lưng Ngải Bảo, “Nhưng khi yêu cầu của người khác quá lớn, lớn đến mức chúng ta không thể chấp nhận, liệu chúng ta có còn nên cân nhắc đến chút buồn bã mà người khác có thể có khi bị từ chối không?”
Nghiêm Đường vừa nói, vừa xòe hai bàn tay mình ra.
Một tay anh đang bị Ngải Bảo ôm trong lòng.
“Em xem, Bảo Bảo, tay trái của anh đại diện cho chính anh.” Nghiêm Đường lần lượt mở bàn tay trái và phải của mình, “Còn tay phải của anh là người khác.”
“Nếu sức nặng của người khác quá lớn, tay phải của anh biến thành một cái tát rất mạnh.” Nghiêm Đường giơ tay phải lên, vỗ mạnh vào lòng bàn tay trái.
“Có phải là lập tức đè bẹp tay trái của anh rồi không?” Anh hỏi.
Ngải Bảo nhìn chằm chằm bàn tay to của Nghiêm Đường, gật đầu.
“Nhưng tại sao anh phải để bàn tay của người khác lớn như vậy chứ?” Nghiêm Đường thả lỏng tay, “Rõ ràng là chính anh có thể kiểm soát tay trái và tay phải của mình, tức là sức nặng của “mình” và sức nặng của “người khác”, không phải sao?”
Ngải Bảo nhìn tay trái của Nghiêm Đường tránh thoát, đè ngược tay phải xuống.
Em suy nghĩ một lát, lại hỏi Nghiêm Đường: “Vậy làm sao mới là người khác ạ, làm sao mới là mình nha?”
Ngải Bảo nói hơi lộn xộn, nhưng Nghiêm Đường nghe hiểu.
Ý Ngải Bảo hỏi là phạm vi giữa bản thân và người khác.
Nghiêm Đường thu tay lại: “Trong chuyện từ chối, anh nghĩ phạm vi của “bản thân” có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể là chính mình, cho dù là cha mẹ, anh chị em, cũng nên được xếp vào nhóm người khác.”
Ngải Bảo lại suy tư một lát.
Lần này, em không đồng ý.
Em chìa bàn tay nhỏ của mình ra, đặt vào giữa hai bàn tay to của Nghiêm Đường.
“Vậy giữa bản thân và người khác, có thể thêm một người nữa không ạ?” Ngải Bảo ngẩng cái đầu hỏi.
Nghiêm Đường hỏi em muốn thêm ai?
Ngải Bảo nói: “Em muốn thêm Nghiêm Nghiêm vào.”
Nghiêm Đường sững người.
“Tại sao?” Anh hỏi.
Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo ngẩng mặt, bàn tay mập mạp đặt giữa hai tay mình, trông rất nghiêm túc.
“Bởi vì khi người khác từ chối Ngải Bảo, Ngải Bảo sẽ thấy không vui.” Ngải Bảo nói, “Nhưng khi Nghiêm Nghiêm từ chối Ngải Bảo, Ngải Bảo chỉ hơi hơi không vui thôi.”
Nghiêm Đường hỏi: “Tại sao khi anh từ chối Bảo Bảo, em lại chỉ hơi hơi không vui?”
Ngải Bảo nói như lẽ đương nhiên: “Bởi vì Nghiêm Nghiêm sẽ luôn yêu em, nhưng người khác thì không ạ.”
“Có lẽ lần sau người khác lại từ chối Ngải Bảo, họ không yêu Ngải Bảo nữa.” Ngải Bảo chớp mắt nói.
“Lúc mẹ sắp đi, Ngải Bảo hỏi mẹ có thể không đi không? Mẹ nói không thể. Sau đó mẹ đi rồi, mẹ không nói chuyện với Ngải Bảo, cũng không yêu Ngải Bảo nữa.”
Ngải Bảo đặt tay lên đùi Nghiêm Đường.
“Lúc lá cây sắp đi, lá cây hỏi cây có thể ở lại mãi không? Cây trả lời không thể, thế là lá cây đi rồi. Nó bay, bay đến nơi rất xa, nhưng cây lại có lá mới, nó không yêu chiếc lá đã rời đi nữa.”
Nghiêm Đường nghe vậy, khẽ cười.
Đối với thứ tình cảm như thích hay yêu mà người thường khó nói thành lời, Ngải Bảo luôn có thể nói thẳng ra.
Có lẽ trong mắt em, thứ gọi là tình yêu rất đẹp và tươi sáng, nó là một đóa hoa ngưng tụ từ hương thơm sâu trong nội tâm rồi bày ra để người khác biết đến.
“Khi Nghiêm Nghiêm từ chối em, em sẽ thấy Nghiêm Nghiêm thật keo kiệt! Nhưng em cũng biết Nghiêm Nghiêm sẽ luôn yêu em.” Ngải Bảo rụt tay lại, ôm lấy Nghiêm Đường, theo thói quen dụi vào lòng anh.
“Giống như Ngải Bảo sẽ luôn yêu Nghiêm Nghiêm vậy.” Em nói.
Nghiêm Đường cũng giang tay ôm lấy Ngải Bảo mềm mại.
Anh véo mũi Ngải Bảo: “Còn dám nói xấu anh keo kiệt!”
Ngải Bảo hừ một tiếng.
“Đôi khi Nghiêm Nghiêm keo kiệt thật mà!” Em vừa nói vừa ôm Nghiêm Đường chặt hơn, “Nhưng Ngải Bảo cũng yêu Nghiêm Nghiêm keo kiệt!”
Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, làm rối hết mái tóc xoăn của em.
“Anh cũng thích…” Nghiêm Đường mở miệng rồi dừng lại một chút.
Anh ngập ngừng, một lúc sau, mới đổi sang một từ khác vừa xa lạ vừa khó nói đối với anh.
“Anh cũng yêu Ngải Bảo.” Anh nói, “Cho dù là Ngải Bảo hay dỗi hờn, anh cũng yêu.”
Nghiêm Đường nói xong, chính mình cũng không nhịn được, không hiểu sao lại bật cười.
Nghiêm Đường nghĩ thầm mình từng này tuổi rồi, vậy mà lại có lúc treo mấy chữ yêu với thích trên miệng.
Anh nhìn Ngải Bảo trong lòng, Ngải Bảo mềm mụp, bây giờ em đang vui vẻ, quên rất rất rất nhiều kẹo mè bị mất, mấy lọn tóc xoăn trên đỉnh đầu vểnh lên.
Đôi khi Nghiêm Đường cảm thấy Ngải Bảo giống như mặt trời nhỏ.
Ôm mặt trời nhỏ này, không cảm thấy bỏng rát, ngược lại cảm thấy bản thân mình cũng giống như mặt trời của mình, cùng trở nên mềm mại ấm áp.
Sau khi nói chuyện với Ngải Bảo xong, Nghiêm Đường điều chỉnh lại biểu cảm, sa sầm mặt đi đến gõ cửa phòng cho khách nơi Ngụy Tiểu Liên ở.
Ngải Bảo được Nghiêm Đường hứa cho ăn thêm một miếng kẹo mè coi như đền bù, vui vẻ xuống tầng xem Cậu Bé Bọt Biển tiếp.
Còn Ngụy Tiểu Liên đang nằm thẳng cẳng trên giường như xác chết, từ khoảnh khắc Nghiêm Đường bước vào cửa phòng, cậu ta đã nghe thấy tiếng động, nhưng vẫn luôn im lặng giả chết, để cầu mong mình có thể chết chậm một chút.
Cậu ta không ngờ Ngải Bảo tuổi còn nhỏ mà chiêu trò lại không ít.
Lại dám vin vào chuyện mình ăn kẹo mè để mách với Nghiêm Đường, dùng cách này để đi đường vòng cứu nước, vạch trần Ngụy Tiểu Liên ngấm ngầm có ý đồ xấu, tiếp xúc với Ngải Bảo.
Thật sự là quá đáng!
Chẳng phải chỉ là mấy miếng kẹo mè thôi sao?
Đúng là bắt nạt người thật thà!
Ngụy Tiểu Liên hậm hực nghĩ.
Nhưng cậu ta nhớ lại nội dung mình đã nói, chỉ là vài kiến thức phổ thông trong giới danh viện, thứ mà ai cũng biết.
Cậu ta không nói gì quá đáng khó nghe, hay là lời lẽ châm ngòi ly gián.
Nghĩ vậy, Ngụy Tiểu Liên cảm thấy trong lòng có chút tự tin.
“Cậu đã nói gì với Ngải Bảo?” Nghiêm Đường sa sầm mặt, vừa đối mặt, “tự tin” trong lòng Ngụy Tiểu Liên như quả bóng bị đâm kim, xì một tiếng xẹp lép.
“Em?” Ngụy Tiểu Liên cố tỏ ra bình tĩnh, “Em có nói gì đâu, em chỉ hỏi tên đứa bé nhà anh thôi, khách sáo hỏi thăm vài câu.”
Nghiêm Đường nhíu mày.
Nghiêm Đường đi thẳng vào phòng khách, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Biểu cảm của anh không dễ nhìn, anh không muốn Ngải Bảo đang xem Cậu Bé Bọt Biển ở ngoài thấy.
“Tôi đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần, đừng đến gần Ngải Bảo.” Nghiêm Đường nói, “Nếu không tuân thủ được, cậu tự đi đi.”
Anh hờ hững liếc Ngụy Tiểu Liên.
Nghiêm Đường đến hỏi Ngụy Tiểu Liên, đương nhiên không thể nào là hỏi về mấy miếng kẹo mè bị Ngụy Tiểu Liên ăn mất.
Điều anh muốn hỏi là trong lúc Ngụy Tiểu Liên lén lút tiếp xúc với Ngải Bảo, đã nói gì với em, làm gì với em.
Ngụy Tiểu Liên liếm môi: “Em thật sự không nói gì cả.”
Bây giờ là giai đoạn then chốt, cậu ta không hề muốn mất đi sự bảo vệ của Nghiêm Đường.
Ngụy Tiểu Liên tự bào chữa cho mình: “Chính anh tìm một đứa nhỏ như vậy, chưa đến mười bảy tuổi, cái gì cũng không biết. Em thấy Ngải Bảo đáng yêu, kể cho nó nghe chút chuyện trong giới, sao lại không được?”
Cậu ta càng nói càng cảm thấy mình có lý: “Em nói này anh Nghiêm, anh cũng thật là! Đứa nhỏ mới mười bảy tuổi còn không tha, người ta trẻ như vậy, chưa tiếp xúc với giới này, đã bị anh trói về trông coi chặt chẽ rồi, làm sao trong lòng thoải mái được? Em kể cho nó nghe chuyện trong giới, chẳng phải cũng là thỏa mãn chút tò mò của nó sao?”
Lông mày Nghiêm Đường nhíu càng chặt hơn.
“Cậu đang nói gì vậy?” Nghiêm Đường hoàn toàn không hiểu Ngụy Tiểu Liên vừa nói một tràng rốt cuộc là có ý gì.
“Ngải Bảo là em trai tôi.” Nghiêm Đường nói.
Ngụy Tiểu Liên vốn đang thao thao bất tuyệt bỗng im bặt.
“Hả?” Cậu ta kinh ngạc nhìn Nghiêm Đường, “Em trai anh? Không phải người tình của anh?”
Sắc mặt Nghiêm Đường càng đen hơn.
“Cả ngày cậu nói nhảm cái gì vậy?” Nghiêm Đường thấp giọng quát.
Ngụy Tiểu Liên mới nhận ra mình đã gây ra một hiểu lầm tai hại, sắc mặt cậu ta thay đổi mấy lần.
Vậy thì vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi.
Tương đương với việc cậu ta truyền bá thông tin không lành mạnh cho trẻ vị thành niên.
Tương đương với việc cậu ta dạy người lương thiện mấy trò đồi bại!!
Bất kể thế nào, cũng không thể để Nghiêm Đường biết điều này!!
Ngụy Tiểu Liên vội vàng giữ vững nụ cười trên mặt.
“Haiz, vậy anh với em trai anh có quan hệ huyết thống không?” Ngụy Tiểu Liên quyết định đi đường khác, cười cho qua chuyện.
“Không có.” Nghiêm Đường nhíu mày nhìn thẳng Ngụy Tiểu Liên, “Liên quan gì đến cậu?”
Ngụy Tiểu Liên không trả lời câu hỏi của Nghiêm Đường, chỉ cười hì hì giơ tay đặt lên vai Nghiêm Đường.
“Vậy có phải em trai khác cha khác mẹ khác huyết thống không?” Ngụy Tiểu Liên cố ý nhấn mạnh hai chữ “em trai”, cậu ta cố ý hạ thấp giọng, nói vừa uyển chuyển vừa mờ ám.
Ngụy Tiểu Liên nhân lúc Nghiêm Đường gạt tay trái cậu ta ra, lại đưa tay phải ôm lấy Nghiêm Đường, mượn cơ hội kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cậu ta cười một cách quyến rũ, “Haiz, cái vụ anh trai em trai này em hiểu mà, ai mà chẳng có mấy anh trai – em trai khác cha khác mẹ khác huyết thống, phải không?”
Cả khuôn mặt Nghiêm Đường tối sầm lại.
Anh sa sầm mặt nhìn Ngụy Tiểu Liên, mở miệng định quát nói toàn mấy thứ tào lao gì vậy?
Tuy nhiên ngay lúc này, Nghiêm Đường chưa kịp mở miệng, cửa phòng khách của Ngụy Tiểu Liên bị đẩy mạnh ra.
“Rầm” một tiếng, Nghiêm Đường và Ngụy Tiểu Liên cùng nhìn về phía cửa.
“Nghiêm Nghiêm, hai người đang làm gì vậy ạ?” Ngải Bảo vừa nhai kẹo mè, vừa tò mò nhìn Nghiêm Đường và Ngụy Tiểu Liên đang đứng rất gần nhau.
Tay phải của Ngụy Tiểu Liên vẫn đặt trên vai Nghiêm Đường, cả người dán sát vào Nghiêm Đường như ở hộp đêm.
Nghiêm Đường lại chưa kịp đẩy cậu ta ra.
Hai người đều cứng đờ nhìn về phía cửa – nơi Ngải Bảo với vẻ mặt khó hiểu đang nhìn ngó xung quanh.
Ngải Bảo không hề nhận ra tư thế bất thường của hai người, em chớp mắt, ăn nốt miếng kẹo mè trong tay.
“Sao anh còn chưa ra ngoài xem Cậu Bé Bọt Biển với em?” Em hỏi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.