“Chúng tớ là chim di trú.” Oleg buồn bã nói, “Người ta không cho phép chúng tớ ở lại.” … Nghiêm Đường nhận điện thoại xong, lập tức gọi điện báo cho Trần San một tiếng, rồi lái xe như bay về nhà. Trần San nhận điện thoại, giật mình vì giọng điệu nghiêm túc của Nghiêm Đường. Cô vừa nghe là nhà có chuyện, không dám cản Nghiêm Đường, chỉ nói mình sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Cúp máy, nội tâm Trần San hơi bất an, thầm nghĩ không lẽ nhà Nghiêm Đường xảy ra chuyện gì lớn. Thời tiết khô hanh thế này, không phải là nhà cháy hay gì đó chứ… Trần San ngồi trong văn phòng, lo lắng suy đoán. Gần đây cô cũng học Nghiêm Đường pha trà hoa cúc, cầm tách trà lên nhấp một ngụm để bình tĩnh. Nhà thì không cháy, nhưng sân sau sắp cháy tới chân Nghiêm Đường rồi, anh đang trên đường về đến nhà với vẻ mặt nghiêm nghị. Lúc Nghiêm Đường về đến nhà, tình hình vẫn chưa quá nghiêm trọng. Nghiêm Đường nhìn quanh một vòng, không thấy Ngải Bảo ở tầng một, nhưng anh nghe thấy phòng Ngải Bảo có tiếng động, đoán chừng Ngải Bảo không vui đang trốn trong phòng. Còn Ngụy Tiểu Liên chắc là tự biết mình sắp tiêu đời nên lẻn vào phòng ngủ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dì Trương đóng cửa phòng bếp, tạm thời không biết trong nhà đã xảy ra một cuộc tranh chấp không khói súng. Nghiêm Đường thay giày xong thì đi thẳng đến phòng Ngải Bảo. Chuyện của Ngụy Tiểu Liên có thể bàn sau, nhưng cảm xúc của Ngải Bảo phải được giải quyết ngay lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761667/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.