“Đã từng có chim di trú thử rồi.” Pauline nói.
…
Ngụy Tiểu Liên không ở nhà Nghiêm Đường quá lâu.
Như cậu ta dự liệu, Trương Khả chẳng uy phong được mấy ngày.
Thế của hắn quả thực là cực thịnh tất suy.
Cũng chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, cái thói tác oai tác quái của hắn đã chìm xuống không ít.
Chủ yếu Trương Khả vốn là loại không lên được mặt bàn.
Ngụy Tiểu Liên nghe nói hắn bị sự yêu thích nhất thời của “bạn trai” quyền cao chức trọng làm mờ mắt, đắc ý vênh váo, vui đến quên trời quên đất. Kết quả là tự tìm đường chết, ngay trước mặt “bạn trai” mình, Trương Khả giở trò mèo với người trong lòng của “bạn trai”.
Người kia lại không phải dạng vừa, mặt ngoài thì cười tủm tỉm, sau lưng thì trực tiếp đá hắn xuống.
Ngụy Tiểu Liên không hề bất ngờ với kết cục này.
Tính cách của Trương Khả là như vậy, kiêu ngạo ngất trời, không tự mình biết mình lại còn ham hư vinh đến đáng sợ.
Hiện tại Ngụy Tiểu Liên chỉ cần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xuất hiện trong giới danh viện như thường là được.
Còn về chuyện Trương Khả nhắm vào Ngụy Tiểu Liên một thời gian, người trong giới không một ai chịu giúp đỡ, người thông minh đều biết nên nhẹ nhàng cho qua.
Dù sao thì, Ngụy Tiểu Liên vẫn phải lăn lộn trong cái giới này.
Mọi người đều là những tay cáo già trong giới, Ngụy Tiểu Liên tin rằng ai cũng hiểu thứ gọi là tình bạn xã giao.
Sau khi rõ ràng về mối quan hệ của Nghiêm Đường và Ngải Bảo, Ngụy Tiểu Liên nhìn Ngải Bảo, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Cũng may mấy hôm trước Ngải Bảo đột nhiên xuất hiện, kéo Nghiêm Đường đi xem Cậu Bé Bọt Biển.
Nếu không thì Ngụy Tiểu Liên cảm thấy những lời cố ý xuyên tạc mối quan hệ của Ngải Bảo và Nghiêm Đường mà cậu ta nói trước đó quả thực có thể thành công chuyển dời tầm mắt của Nghiêm Đường, khiến Nghiêm Đường không còn tra hỏi về nội dung cậu ta đã nói gì với Ngải Bảo nữa.
Nhưng cậu ta cách cái chết dưới tay Nghiêm Đường không xa nữa.
Mấy ngày sau đó, Ngụy Tiểu Liên đã rút kinh nghiệm, không nói với Ngải Bảo thêm một câu nào.
Mỗi lần cậu ta vừa xuất hiện trong tầm mắt của Ngải Bảo, Ngải Bảo lại nhìn cậu ta với vẻ cực kỳ cảnh giác.
Ngụy Tiểu Liên không biết nội tình, tưởng rằng Ngải Bảo đang chờ mình giở trò nói bậy, nhân cơ hội mách tội với Nghiêm Đường.
Dù sao thì dáng vẻ Ngải Bảo cầm đồng hồ thông minh ra mách tội hôm đó thật sự quá chấn động.
Ngụy Tiểu Liên rất cố gắng.
Cậu ta vì tránh bị nghi ngờ, thường không thèm nhìn Ngải Bảo lấy một cái, nhanh chóng xuất hiện, tự rót cho mình một cốc nước, sau đó lại bưng nước, vèo cái lách vào phòng mình.
Kiên quyết chấm dứt mọi tiếp xúc quá mức với Ngải Bảo.
Tuy nhiên sự thật mà cậu ta không biết là Ngải Bảo nhìn Ngụy Tiểu Liên chằm chằm như hổ rình mồi chỉ vì muốn bảo vệ kẹo mè của mình mà thôi.
Ngải Bảo đã học được cách từ chối người khác.
Em đang hăm hở chờ đợi một cơ hội để thể hiện bản thân.
Mỗi tối trước khi ngủ, Nghiêm Đường và Ngải Bảo nói chuyện với nhau, Nghiêm Đường lại hỏi Ngải Bảo một lần, người trắng trẻo trong nhà có nói chuyện với Ngải Bảo không.
Lần nào Ngải Bảo cũng lắc đầu, đáp không ạ.
Đầu em gối lên vai Nghiêm Đường, tóc lướt qua yết hầu của Nghiêm Đường, cọ vào khiến Nghiêm Đường thấy nhột.
Nếu Ngải Bảo đã nói không có, Nghiêm Đường không truy cứu thêm nữa.
Dường như Ngụy Tiểu Liên cũng nhìn ra Nghiêm Đường đối với cậu ta quả thực không có chút tâm tư nào về phương diện kia.
Cậu ta là người khôn ranh, biết thế nào là dừng lại kịp thời, thấy tình hình không ổn, biết sau đó mình nên hành động thế nào.
Phanh kít lại một cái, chút tâm tư nhỏ hơn cả móng tay trong lòng bị cậu ta dập tắt kịp thời.
Nghiêm Đường hoàn toàn không biết những điều này.
Ước chừng nếu anh biết, sẽ ném thẳng Ngụy Tiểu Liên ra ngoài.
Bạn tình một khi có xu hướng bàn chuyện tình cảm, về cơ bản, đó là một loại phiền phức.
Nghiêm Đường bằng lòng chứa chấp Ngụy Tiểu Liên không có tình cảm với mình, đổi lại sự báo đáp của Ngụy Tiểu Liên. Anh hoàn toàn không muốn tiếp xúc với thứ phiền phức có tình cảm với mình.
“Anh Nghiêm, mấy hôm nay cảm ơn sự chăm sóc của anh.” Ngụy Tiểu Liên thu dọn vali hành lý, sáng sớm đã chuẩn bị rời đi.
Nghiêm Đường không có ý định giữ lại.
Anh đặt tờ báo trong tay xuống, liếc Ngụy Tiểu Liên một cái: “Ồ.”
Ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.
Ngụy Tiểu Liên không thấy ngại ngùng, cười hì hì vẫy tay với Nghiêm Đường.
Cậu ta đẩy hành lý của mình ra cửa, một người có thể nói là bạn trai của cậu ta đang đợi ở cổng khu nhà Nghiêm Đường.
Bạn trai của Ngụy Tiểu Liên chỉ đến thế mà thôi.
Nói là bạn trai, không bằng nói là một “mối quan hệ mở”.
Ngụy Tiểu Liên không can thiệp vào đời sống về đêm của người kia, bạn trai cậu ta cũng không để tâm chuyện Ngụy Tiểu Liên ăn chơi trác táng, hai người chẳng qua chỉ là đợi đối phương già đi, góp gạo thổi cơm chung sống qua ngày mà thôi.
Trong giới gay này, rất nhiều chuyện là như vậy.
Chẳng có đen trắng, chẳng có đúng sai, cũng chẳng có yêu hận.
Tất cả chỉ là mây khói thoáng qua.
Vào lần nâng ly cụng chén tiếp theo, lúc cầm điếu thuốc phả khói nhả sương, tất cả ân oán tình thù đều có thể bị xóa nhòa trong nụ cười giả tạo.
Không bao lâu sau Ngụy Tiểu Liên rời đi, dì Trương bưng bữa sáng ra.
Dì không biết Ngụy Tiểu Liên đã đi, còn làm thêm cho cậu ta một phần sủi cảo chiên.
“Thằng bé này, sao đi mà không nói tiếng nào? Cũng không ăn sáng nữa!” Dì Trương thở dài, “Mới sáng sớm tinh mơ, bụng đói khó chịu biết bao!”
Nghiêm Đường ngồi ở vị trí của mình, gắp một miếng sủi cảo chiên vàng óng: “Dì ăn no chưa?”
Dì Trương gật đầu: “Đương nhiên là ăn no rồi mới tới.”
Nghiêm Đường nói: “Vậy đổ đi.”
Anh hờ hững nói: “Dạo này Ngải Bảo bị nhiễm lạnh, tối qua vừa tiêu chảy, không thích hợp ăn đồ nhiều dầu mỡ.”
Dì Trương đương nhiên sẽ không phản bác Nghiêm Đường.
Bà vâng dạ đáp lại, bưng đĩa sủi cảo vào bếp, đợi lát nữa mang đi xử lý.
“Vậy dì có cần nấu chút cháo kê cho Ngải Bảo không?” Dì Trương hơi lo lắng, “Cháo kê vừa nóng hổi vừa tốt cho dạ dày, vừa hay có thể trừ khí lạnh. Bị nhiễm lạnh chỉ sợ không trừ hàn khí kịp thời, sau này sẽ thành cảm cúm.”
Nghiêm Đường gật đầu, cảm thấy khả thi.
Anh ăn xong, xem giờ, còn sớm hơn mọi khi hơn hai mươi phút.
Anh ngẫm nghĩ, vẫn đi lên lầu, xem Ngải Bảo có lại đạp chăn không.
Dạo gần đây lúc ngủ Ngải Bảo thích khoa tay múa chân, thường xuyên nửa đêm canh ba đạp chăn sang một bên.
Nghiêm Đường tỉnh giấc lúc nửa đêm, ôm Ngải Bảo đang làm loạn trong mơ vào lòng giữ chặt, Ngải Bảo mới từ từ yên tĩnh lại, ngáy khe khẽ ngủ tiếp.
Nghiêm Đường đã trao đổi với Ngải Bảo về việc này một lần.
Anh hỏi Ngải Bảo mơ thấy gì mà kích động như vậy, có phải gặp ác mộng không?
Ngải Bảo suy tư rồi nói với anh, em mơ thấy một con khủng long cao ơi là cao, to ơi là to.
Khủng long nói, Ngải Bảo, chúng ta đi chơi đi!
Ngải Bảo đáp được nha!
Sau đó khủng long cõng Ngải Bảo cùng chạy.
Nó và Ngải Bảo chạy từ ngọn núi phía đông sang ngọn núi phía tây, rồi từ ngọn núi phía tây chạy về ngọn núi phía đông.
Ngải Bảo ôm cái cổ thô ráp của khủng long, em vui vẻ hét to cùng khủng long.
Tiếp đó, khủng long chạy hết nổi, nó và Ngải Bảo đi dạo trên bãi cỏ trống trải.
Khủng long nói với Ngải Bảo, nó mệt rồi, nó muốn ăn hết tất cả kẹo mè của Ngải Bảo!
Sau đó giữa Ngải Bảo và khủng long xuất hiện một ngọn núi kẹo mè khổng lồ.
Khủng long à uôm.
Nó ăn rất vui vẻ.
Ngải Bảo quát khủng long đáng ghét! Đừng ăn kẹo mè của tớ!
Em luống cuống tay chân ôm kẹo mè vào lòng, vận chuyển từng vốc, từng vốc kẹo mè đi.
Nhưng mà tay của em nhỏ quá, miệng khủng long to đùng, chẳng mấy chốc, rất rất rất nhiều kẹo mè của Ngải Bảo đã bị ăn hết.
Nghiêm Đường nghe xong: “Vậy là mỗi tối Ngải Bảo đều giành kẹo mè với khủng long sao?”
Ngải Bảo gật đầu: “Đúng rồi ạ!”
Kể xong, em cảm thấy ấm ức: “Tại sao khủng long cứ phải cướp kẹo mè của Ngải Bảo chứ? Nó đúng là một con khủng long đáng ghét!”
Nghiêm Đường tán thành: “Đúng, con khủng long này đúng là quá đáng.”
Ngải Bảo và Nghiêm Đường cùng nhau lên án con khủng long ngang ngược này.
“Nó sẽ trở nên béo ơi là béo.” Ngải Bảo nói như thật, “Nó trở thành khủng long béo ú, không bay lên trời được nữa, vậy thì tệ quá! Như vậy là không tốt!”
Nghiêm Đường véo cái bụng ngày càng mềm, ngày càng có da có thịt của Ngải Bảo, gật đầu đồng ý: “Đúng, khủng long béo ú không bay lên trời được.”
Nhưng sự lên án lúc vừa tỉnh giấc này cũng không khiến con khủng long trong mơ của Ngải Bảo ăn bớt đi một miếng kẹo mè nào.
Mỗi ngày Ngải Bảo vẫn ganh đua với khủng long béo ú.
Nhưng hôm nay đỡ rồi, có lẽ là hoạt động “tớ vận chuyển, cậu ăn kẹo mè” của Ngải Bảo và khủng long béo ú đã gần đến hồi kết. Ngải Bảo đang ngủ ngon lành trong chăn.
Em nằm nghiêng người, tay chân hơi co lại, tay trái nắm thành nắm đấm đặt trước ngực, tay phải thì bá đạo duỗi thẳng ra, đặt ở chỗ Nghiêm Đường ngủ.
Lúc Ngải Bảo ngủ, em thích gác tay lên người Nghiêm Đường.
Mái tóc xoăn của em hôm nay không còn bay tứ tung tạo thành bức tranh thủy mặc trên gối, thay vào đó ngoan ngoãn rủ xuống má em.
Giống như một đóa hoa dịu dàng.
Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo ngủ say sưa, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng còn chép chép, đoán chừng là lúc vận chuyển kẹo mè trong mơ không nhịn được, lén lấy mấy miếng ra nếm thử.
Nghiêm Đường nghĩ đến thái độ hôm qua của Ngải Bảo đối với khủng long béo ú, từ không thích chuyển thành thích một chút.
“Thích ăn kẹo mè thì đành chịu thôi mà!” Ngải Bảo nghiêng đầu nói.
Nghiêm Đường đoán ngày Ngải Bảo và khủng long béo ú cấu kết với nhau cùng nhau ăn núi kẹo mè đã không còn xa nữa.
Cuối cùng, đối với Ngải Bảo mà nói, một giấc mơ tồi tệ vốn phải giải quyết bằng tay chân có lẽ sắp biến thành một giấc mơ ngọt ngào ngon miệng.
Nghiêm Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Anh yên tâm chuẩn bị đi làm.
Mấy ngày nay vì có Ngụy Tiểu Liên ở nhà, cả ngày Nghiêm Đường lo lắng bất an, công việc có vài chi tiết chưa xử lý tốt.
Trần San tưởng nhà anh xảy ra chuyện lớn thật, lúc kiểm tra công việc cho anh, phát hiện có sai sót nhỏ nào đều tiện tay sửa lại giúp anh.
Vốn dĩ đây là công việc của Nghiêm Đường, Trần San chắc chắn sẽ không giúp.
Trong lòng Nghiêm Đường vẫn hơi ngại ngùng.
“San San, cô lấy tập tài liệu mấy hôm trước tôi ký đưa tôi xem lại.” Nghiêm Đường khẽ ho một tiếng.
Trần San kinh ngạc nhìn Nghiêm Đường: “Anh xem tài liệu mấy hôm trước làm gì?”
Cô vừa nói vừa đặt một xấp tài liệu đã sắp xếp của ngày hôm nay lên bàn Nghiêm Đường: “Hôm nay còn nhiều thế này mà!”
Nghiêm Đường nhìn chồng tài liệu Trần San đặt trên bàn, xếp chồng lên nhau dày khoảng mười mấy centimet: “…”
“À, không có gì.” Anh bình tĩnh đổi giọng, “Vừa nãy tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cô đừng để ý.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.