🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tớ nghe họ nói, họ cũng giống như cậu, cũng muốn chúng tớ ở lại, nhưng khi mùa đông đến, thức ăn khan hiếm, họ sẽ nói: “Tại sao chúng tôi phải chia sẻ lương thực dự trữ của mình cho các bạn? Các bạn vốn không thuộc về nơi này, mau biến về phương Nam đi!””

Về danh sách sách truyện giáo sư Tăng liệt kê cho Ngải Bảo, Ngải Bảo và Nghiêm Đường đã xem được hơn một nửa.

Những cuốn sách sau đó, Nghiêm Đường vẫn chưa kịp chuẩn bị.

Gần đây công việc trong công ty anh vừa nhiều vừa nan giải, một dự án đấu thầu xảy ra chút vấn đề. Mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán.

Trần San còn than phiền mấy hôm nay mình không ngủ được, tóc rụng cả nắm.

Nhưng may mắn là đã giải quyết gần xong.

Hai hôm trước giáo sư Tăng tìm Nghiêm Đường nói về việc sắp xếp đọc sách cho Ngải Bảo.

Bà cảm thấy so với trước đây, Ngải Bảo đã học được nhiều từ vựng phong phú hơn, khả năng tự biểu đạt ngày càng mạnh mẽ. Nghiêm Đường có thể thử để Ngải Bảo tự mình chọn sách, để bồi dưỡng hứng thú đọc sách của em.

Nghiêm Đường nghe vậy, cảm thấy đề nghị của giáo sư Tăng rất hay.

Hiện giờ anh và Ngải Bảo đã hình thành thói quen đọc sách vào buổi tối, hiện giờ đúng là lúc bồi dưỡng hứng thú đọc sách cho Ngải Bảo.

Nghiêm Đường mua sách cho Ngải Bảo đều là đặt hàng trực tuyến, như vậy vừa tiện lợi vừa nhanh chóng. Tìm đúng tên sách, thêm vào giỏ hàng, sau đó thanh toán tất cả là được.

Nhưng nếu muốn Ngải Bảo tự chọn sách, Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, quyết định đưa Ngải Bảo đến hiệu sách xem thử.

Dù sao thì khi chọn sách giấy, vu.ốt ve trang sách cũng tốt, ngửi mùi mực in cũng hay, đều là những trải nghiệm mà mua sắm trực tuyến không thể mang lại.

Ngải Bảo không có ý kiến gì, em hiếm khi tỏ ra từ chối quyết định của Nghiêm Đường.

Em ăn sáng xong, rửa tay, lau sạch miệng, rồi ngoan ngoãn bị Nghiêm Đường đóng gói lên xe.

Nghiêm Đường không chọn đến nhà sách Tân Hoa lớn nhất thành phố, một là đông người chen chúc, hai là môi trường không tốt lắm, anh xem thử đề xuất trên mạng, cuối cùng tổng hợp lại, chọn một hiệu sách mình vừa quen lại gần nhà.

Những năm đầu đời Nghiêm Đường còn từng vào đó xem sách mấy lần.

“Vậy em phải tìm sách sách gì ạ?” Ngải Bảo ngập ngừng ở cửa hiệu sách, “Có nhiều chữ lắm, Ngải Bảo không biết đâu ạ.”

Em nắm tay Nghiêm Đường, cúi đầu dựa vào cánh tay Nghiêm Đường, trông hơi buồn bã và ngượng ngùng.

Ngải Bảo mười bảy tuổi láng máng cảm thấy việc em không nhận ra nhiều chữ dường như là một chuyện rất không hợp lý.

Cảm giác này khi Ngải Bảo và Nghiêm Đường ở riêng với nhau không hề xuất hiện.

Nhưng cứ hễ đi ra ngoài, gặp gỡ thế giới này, Ngải Bảo lại có thể nhận ra, cảm giác khiến người ta bối rối này đang nhú dần lên.

Nghiêm Đường vừa dắt Ngải Bảo vào hiệu sách, vừa dỗ dành: “Biết tên hay không, nhận ra chữ hay không đều không quan trọng. Lúc Bảo Bảo chọn sách, mỗi cuốn đều lật xem mấy trang, sau đó chọn ba cuốn em cảm thấy mình có thể đọc xong là được, nhé?”

“Nếu thật sự không hiểu, anh vẫn ở bên cạnh Bảo Bảo, em có thể hỏi anh bất cứ lúc nào.” Nghiêm Đường véo bàn tay nhiều thịt của Ngải Bảo.

Ngải Bảo hỏi: “Vậy nếu Ngải Bảo không biết chữ nào bên trong, xem không hiểu gì hết, thì phải làm sao ạ?”

Nghiêm Đường đã nghĩ đến điều này từ trước: “Vậy Bảo Bảo, em cứ chọn những cuốn sách có hình ảnh mà mình thích, dù không biết một chữ nào cũng không sao. Chúng ta có thể mua về rồi cùng nhau xem.”

Ngải Bảo ồ một tiếng, lúc này mới yên tâm.

Em không còn căng thẳng như lúc mới xuống xe nữa.

Nơi Nghiêm Đường dẫn Ngải Bảo đến là một hiệu sách cũ.

Hiệu sách có tổng cộng ba tầng, nhưng nói là ba tầng thì không bằng nói là trên tầng một thấp lè tè, gia cố thêm hai tầng hành lang lơ lửng áp sát vào tường.

Đi lên từ một cầu thang hẹp ở một bên, tủ sách tầng hai, tầng ba dựa sát vào tường, hành lang đi lại vừa hẹp vừa dài, sau bảy tám khúc quanh là từng hàng sách liên tiếp.

Hiệu sách cũ này nhìn thoáng qua, toàn sách là sách.

Hơn nữa là một căn phòng đầy sách với gáy đủ màu sắc sặc sỡ xen kẽ nhau.

Ngải Bảo bước vào hiệu sách cũ, còn khe khẽ cảm thán một tiếng “oa”.

Hiệu sách rất yên tĩnh, chủ hiệu sách nằm trên chiếc ghế bập bênh ở quầy thu ngân ngay cửa, vừa ngủ gà ngủ gật vừa trông quán. Lúc Nghiêm Đường và Ngải Bảo tiến vào, chuông gió trên khung cửa vang lên, ông chủ cũng không nghe thấy.

Nghiêm Đường đại khái nhìn quanh hiệu sách một vòng, bên trong chỉ có lác đác vài người đang lật sách, đúng là phù hợp với dự tính của anh, không đông, không chen chúc, cửa hàng sạch sẽ.

Ngải Bảo rất hứng thú với hiệu sách đầy màu sắc đang nhảy nhót này.

Ngải Bảo nhìn đông nhìn tây, đầu nhỏ lắc qua lắc lại, ngó nghiêng khắp nơi.

“Thật nhiều nhiều nhiều nhiều sách sách quá ạ…” Ngải Bảo kéo tay áo Nghiêm Đường, lúc Nghiêm Đường cúi người xuống, em ghé vào tai anh nói nhỏ.

“Đúng vậy.” Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, “Cho nên chúng ta có thể từ từ chọn.”

Ngải Bảo đáp một tiếng.

Em quay đầu, nhìn ngó khắp nơi.

Em đã bị hoa mắt bởi căn phòng đầy sách.

Một căn phòng đầy những cuốn sách lặng im nhìn về phía Ngải Bảo, chúng nhẹ nhàng nói với Ngải Bảo, chào cậu, Ngải Bảo.

Mặc dù bên trong đa phần là nền trắng chữ đen, nhưng trong mắt Ngải Bảo lại là những đóa hoa có màu sắc khác biệt, không giống nhau hoàn toàn.

Nhưng chúng khác với hoa bên ngoài, chúng không thuộc về tự nhiên, chúng là món quà mà con người chắt lọc từ chân lý của mình rồi tặng cho người khác.

Chúng càng yên tĩnh hơn, lặng im hơn.

Sinh mệnh cũng kéo dài hơn.

Ngải Bảo lặng lẽ quan sát chúng một lượt, rồi nói chào các cậu nha!

Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đi về phía giá sách lớn nhất ở tầng một.

Nơi đó có số lượng sách nhiều nhất, chủng loại đa dạng nhất.

Giống như nhiều năm trước khi Nghiêm Đường đến, chủ quán là một người lười biếng, ông sắp xếp sách một cách tùy ý và lộn xộn.

Là chủ một hiệu sách, ông không quan tâm sách của mình có được xếp theo thứ tự hay không, cũng không can thiệp vào việc sách của mình chạy lung tung từ giá này tới kệ khác hay đi thăm hỏi các cuốn sách khác ở mọi nơi.

Có lẽ cuộc đời của sách đã đủ chỉn chu, trang sách chuẩn xác đến mức không có một chút lộn xộn, chủ hiệu sách cũng nhắm một mắt, mở một mắt, cho phép những cuốn sách vuông vắn này được tồn tại theo cách không quy củ, không ngay ngắn.

Tuy nhiên, mặc dù sách trong hiệu sách được sắp đặt tùy hứng, nhưng để tiện cho độc giả tìm sách, chủ hiệu sách dù tùy ý đến đâu thì vẫn sẽ dọn dẹp đơn giản một chút, để những cuốn sách cùng loại tập trung ở mấy giá sách liền kề.

Ngải Bảo gặp một cuốn sách nằm nghiêng dựa vào giá sách ở tầng cao nhất trên giá sách lớn nhất.

Mặc dù chiều cao của em khoảng một mét bảy, nhưng giá sách này quá cao, Ngải Bảo duỗi thẳng tay, nhón mũi chân vẫn không lấy được.

Ngải Bảo đánh giá, quyết định tìm kiếm Nghiêm Nghiêm cao hơn.

Nghiêm Đường đang dựa vào giá sách bên cạnh, cầm một cuốn sách đọc.

“Nghiêm Nghiêm, em muốn sách sách kia!” Ngải Bảo chạy đến bên Nghiêm Đường, chỉ về hướng cuốn sách.

Nghiêm Đường gấp cuốn sách trong tay lại, đi theo Ngải Bảo qua đó.

Anh vừa tìm thấy một cuốn sách mình đọc dở hồi cấp ba.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, không ngờ cách bao nhiêu năm, anh lại tìm thấy nó trong hiệu sách cũ này.

Điều bất ngờ là anh còn nhớ nội dung bên trong.

Nghiêm Đường đi theo Ngải Bảo đến vị trí cuốn sách, không tốn quá nhiều sức, anh duỗi thẳng tay ra là vừa vặn nắm được gáy sách.

Nhưng cuốn sách này thật sự rất nặng, Nghiêm Đường dùng sức một chút mới kéo xuống được.

Cuốn sách này vừa to vừa dày, bìa cứng, cảm giác chất lượng khá tốt, chỉ là bên hông đã phủ một lớp bụi dày.

Nghiêm Đường ước lượng cuốn sách trong tay, cuốn sách này to bằng tờ A4, nặng trịch, cầm trong tay nặng như bưng bốn viên gạch.

Có lẽ đây là sức mạnh của tri thức, Nghiêm Đường nhướng mày nghĩ thầm.

Cuốn sách này có thể dùng làm vật nặng, mỗi ngày nâng nó tập squat, hiệu quả chắc chắn vượt trội.

Ngải Bảo và Nghiêm Đường cùng nhau ngắm nghía cuốn sách có hiệu quả tập thể dục này.

“Đây là sách sách gì vậy ạ?” Ngải Bảo níu lấy cánh tay Nghiêm Đường, nhìn chằm chằm cuốn sách dày cộp trong tay anh.

Nghiêm Đường lật ngược cuốn sách, trên bìa sách viết tiếng Anh “A Global History Of Architecture” 

Tức là Lịch sử Kiến trúc Toàn cầu.

Một cuốn Lịch sử Kiến trúc Toàn cầu xuất hiện trong giá sách về văn học, đúng là kì lạ.

“Bảo Bảo, cuốn sách này là lịch sử toàn cầu về kiến trúc, tức là một cuốn sách ghi lại những ngôi nhà được thiết kế và xây dựng từ xưa đến nay ở khắp nơi trên thế giới.” Nghiêm Đường kẹp cuốn sách cầm từ trước vào khuỷu tay, lật xem cuốn lịch sử kiến trúc dày cộp.

Ngải Bảo nghển cổ qua xem.

Tuy rằng cuốn sách lịch sử kiến trúc này sưu tầm rất nhiều hình ảnh, Nghiêm Đường lật sơ qua vài trang đã thấy đủ loại hình ảnh kim tự tháp, nhưng cả cuốn sách này được viết bằng tiếng Anh.

Nghiêm Đường đọc vài dòng, gần như cứ cách hai từ lại xuất hiện một thuật ngữ chuyên ngành kiến trúc dài dòng.

Ngải Bảo không biết tiếng Anh, em mờ mịt nhìn cuốn sách này: “Đây là gì vậy, Nghiêm Nghiêm? Tại sao không có một chữ nào vậy ạ?”

Ngải Bảo nghi hoặc, tại sao em chỉ nhìn thấy từng hàng từng hàng đường kẻ đang nhảy múa?

Nghiêm Đường gấp sách lại, quay đầu nhìn Ngải Bảo giải thích: “Đây là tiếng Anh, là một loại ngôn ngữ khác với chúng ta, phải học rồi mới hiểu được.”

Ngải Bảo ồ một tiếng, đáp: “Vâng ạ.”

Dù sao thì Ngải Bảo chưa từng học tiếng Anh.

Ngải Bảo lại nghiêng đầu, nhìn cuốn sách này.

Em giơ tay sờ bìa sách cứng hơi lồi lõm.

“Nó cũ rồi, một mình ở trên giá sách cao thật cô đơn.” Ngải Bảo nói.

Nghiêm Đường gật đầu, đúng là như vậy.

Cuốn sách này có lẽ chỉ có sinh viên chuyên ngành kiến trúc, hoặc là người làm trong ngành kiến trúc mới ngó ngàng tới.

Nhưng lại là lịch sử kiến trúc, còn viết bằng tiếng Anh, người xem ước chừng ít càng thêm ít, không biết tại sao hiệu sách lại nhập loại sách ít người đọc này.

Ngải Bảo đồng cảm với cuốn sách cô đơn này.

“Cuốn sách này cứ ở đây mãi, nó có cô đơn không ạ?” Ngải Bảo hỏi.

Nghiêm Đường không biết một cuốn sách có cảm thấy cô đơn hay không.

Nhưng anh chưa bao giờ phủ định suy nghĩ của Ngải Bảo.

Anh nghĩ một lát, đề nghị với Ngải Bảo: “Bảo Bảo, chúng ta đặt cuốn sách này vào chỗ những cuốn sách có kích thước tương tự và cùng loại với nó. Như vậy, bên cạnh nó là những cuốn sách có có kích thước và nội dung tương tự.”

Nghiêm Đường thuận tiện đổi tư thế, xếp chồng hai cuốn sách trong tay lên nhau rồi ôm vào lòng bằng một tay.

Ngải Bảo ngẫm nghĩ, thấy có lý.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Ngải Bảo nắm lấy bàn tay còn trống kia của Nghiêm Đường, vui vẻ nói.

Ngải Bảo, Nghiêm Đường, một cuốn sách dày và một cuốn sách mỏng cùng nhau đi tìm nhà cho cuốn sách dày.

Cuốn sách dày ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay Nghiêm Đường.

Tuy nhiên, để tìm nhà cho cuốn sách dày, Nghiêm Đường và Ngải Bảo phải đối mặt với một vấn đề.

Cuốn Lịch sử Kiến trúc Toàn cầu này nên xếp vào nhóm kiến trúc hay là lịch sử?

Ngải Bảo không hiểu mảng này, em ngơ ngác nhìn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường cũng không rõ, anh không hiểu về kiến trúc.

Thế là hai người đành xem cả hai.

Vừa đi, Nghiêm Đường vừa hạ giọng hỏi Ngải Bảo muốn xem loại sách nào?

Ngải Bảo đáp muốn có thật nhiều thật nhiều tranh vẽ! Còn muốn có thật nhiều thật nhiều màu sắc nữa!

Em nói xong lại bổ sung một câu, ít chữ thôi là được.

Nghiêm Đường đương nhiên biết Ngải Bảo không thích học nhận biết con chữ, mỗi lần anh và Ngải Bảo đọc sách, Ngải Bảo có thể say sưa ngắm nhìn tranh minh họa rất lâu, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.

Mà đến lúc cùng Nghiêm Đường đọc sách, nhận mặt chữ mới, Ngải Bảo thường sẽ thở dài một hơi: “Vâng ạ.”

Em giống như đang chịu áp lực cực lớn, lưng sụp xuống, dựa vào người anh, nằm ỳ một lát, sau đó mới bắt đầu đọc.

Nghiêm Đường nghĩ, dù sao là Ngải Bảo tự mình chọn sách, thế nào cũng được, chọn vài cuốn tranh ảnh mua về ngắm nghía cũng tốt.

Anh gật đầu, coi như khẳng định suy nghĩ của Ngải Bảo.

Nghiêm Đường ôm sách, đang khe khẽ nói chuyện với Ngải Bảo, đột nhiên, sau lưng họ vang lên một giọng nói.

“Hai anh ơi, sao hai anh lại ở đây vậy?”

Nghiêm Đường và Ngải Bảo quay đầu, họ nhìn thấy đứa trẻ đen nhẻm đã gặp lần trước ở buổi dã ngoại, đang nhìn họ với vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.

Cậu bé nhe miệng cười toe toét, mắt mở to, nhìn thẳng vào Nghiêm Đường và Ngải Bảo, trên khuôn mặt đen nhẻm, hàm răng trắng càng thêm nổi bật.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.