“Suýt nữa chết cóng.” Bà Petrova nói, “May mà họ gặp được bà tốt bụng và hào phóng, mới dàn xếp ổn thỏa.”
…
Đứa trẻ đen nhẻm họ Lý, tên Lý Minh.
Cậu bé đến hiệu sách để giúp ông chủ sắp xếp giá sách.
Sắp xếp từ tám giờ sáng đến ba giờ chiều, một ngày ông chủ sẽ cho cậu hơn ba mươi đồng.
Lúc Lý Minh nói chuyện này, khóe miệng gần như nhếch tới mang tai.
Cậu rất biết ơn ông chủ hiệu sách.
Tuy nói cả ngày cậu đúng là cần cù chăm chỉ tra cứu phân loại danh mục sách, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, biết không nhiều chữ, thường xuyên phải tra từ điển mới hiểu được danh mục sách, hơn nữa cậu cũng lùn, hễ gặp phải giá sách tầng cao, cậu lại phải hì hục đẩy xe đẩy tới, hiệu suất không hẳn là cao.
Cho nên sau một ngày, thực ra cậu không sắp xếp được nhiều giá sách, đôi khi khách đến, đặt lung tung, cậu lại phải làm lại từ đầu.
“Hai anh ơi, hai anh tìm sách gì thế ạ?” Lý Minh ghé sát lại Nghiêm Đường và Ngải Bảo, rất nhiệt tình, “Em biết vị trí sách, có thể dẫn hai anh đi ạ!”
Lý Minh vừa nói, vừa liếc Ngải Bảo mấy cái.
Cậu bé còn là một đứa trẻ, hoàn toàn không biết che giấu suy nghĩ của mình.
Huống chi mắt cậu vừa to vừa sáng, giống như hai cái bóng đèn, khi cậu lén lút liếc Ngải Bảo, ánh mắt sáng rực không thể che giấu nổi.
Rất rõ ràng, cậu bé đen nhẻm rất có cảm tình với Ngải Bảo trắng trẻo.
Ngải Bảo cũng tò mò nhìn Lý Minh đen nhẻm.
Em thường không có ấn tượng với người khác, cũng chưa bao giờ nhớ ai. Thường là gặp một lần, cách mấy ngày gặp lại, em có thể không nhận ra.
Nhưng Ngải Bảo lại nhớ Lý Minh.
Bởi vì lúc Lý Minh cười, Ngải Bảo cảm thấy giống như mặt trăng nằm thẳng, yên ổn ngủ say giữa lòng đất màu đen.
Lý Minh lại lén lút liếc Ngải Bảo bên cạnh Nghiêm Đường một cái, lần này trùng hợp ánh mắt cậu và Ngải Bảo chạm nhau.
Ngải Bảo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lý Minh.
Đôi mắt trong veo sạch sẽ, không có cảm xúc gì.
Thật ra Ngải Bảo chỉ đơn thuần nhìn xem thôi, em chẳng có suy nghĩ gì.
Nhưng Lý Minh lại cảm thấy mình nhìn trộm người khác bị bắt quả tang, cậu như bị điện giật, hai tai đỏ bừng.
Cậu vội vàng cụp mắt, nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Nghiêm Đường nhận ra tương tác giữa Lý Minh và Ngải Bảo, anh nhìn Ngải Bảo rồi lại nhìn Lý Minh.
Anh không can thiệp vào cuộc trò chuyện của hai người.
Nghiêm Đường thuận theo lời Lý Minh, ra hiệu cho Lý Minh về cuốn Lịch sử Kiến trúc Toàn cầu cực dày mình đang ôm: “Bọn anh muốn tìm vị trí giá sách của loại sách này.”
Nghiêm Đường rất cao, dù anh cúi người xuống đưa sách cho Lý Minh xem, Lý Minh vẫn phải nhón chân ngó nghiêng mới nhìn rõ được.
Lý Minh không biết chuỗi tiếng Anh trên bìa sách có nghĩa là gì, thực tế là cậu không biết dù chỉ một từ tiếng Anh.
Nhưng cậu nhận ra đây thuộc về tiếng Anh.
Lý Minh suy nghĩ, cậu nhìn quanh hiệu sách một vòng, dường như đang tìm vị trí của cuốn sách này.
Một lát sau, đôi mắt của cậu sáng lên: “Em biết rồi ạ!”
Cậu chỉ vị trí giá sách tầng hai phía sau Nghiêm Đường và Ngải Bảo: “Là ở đó! Sách ở đó đều trông như thế này ạ!”
Nghiêm Đường và Ngải Bảo đều quay đầu lại.
Lý Minh chỉ một góc nhỏ ở tầng hai, giá sách ở đó xếp thành hình tam giác trong không gian chật hẹp.
“Em dẫn hai anh đi!” Lý Minh xung phong.
Nghiêm Đường gật đầu với Lý Minh, “Làm phiền em rồi.”
Lý Minh lắc đầu lia lịa: “Không đâu ạ! Không đâu ạ!”
Cậu chạy lon ton lên phía trước Nghiêm Đường và Ngải Bảo, dẫn đường cho họ.
Hôm nay Lý Minh mặc một chiếc áo phông màu xám trắng và một chiếc quần cotton màu đen tuyền, giống như chiếc áo phông đỏ lần trước, đều rộng thùng thình, dài đến tận đầu gối, điều này khiến Lý Minh đi lại hơi khó khăn.
Phía trước chiếc áo phông màu xám trắng của cậu còn có một con chuột Mickey bị tróc sơn một bên tai.
Chiếc quần cotton màu đen tuyền của Lý Minh cũng hơi dài, xắn mấy gấu tạo thành một vòng tròn dày cộm.
Trang phục như vậy đi trên mặt đất bằng phẳng rộng rãi thì không sao.
Tuy nhiên một khi bước lên cầu thang hẹp và dốc của hiệu sách, nó lại vô cùng bất tiện.
Lúc lên tầng, Lý Minh vì bước không vững, gót chân giẫm phải gấu quần suýt ngã.
May mà Nghiêm Đường đi phía sau, vững vàng đỡ lấy cậu.
“Cảm ơn anh ạ.” Lý Minh đứng vững, vội vàng cảm ơn.
Nghiêm Đường lắc đầu ra hiệu không có gì, chỉ tốt bụng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, ngã trên cầu thang rất nguy hiểm.”
Lý Minh sợ hãi gật đầu mấy cái.
Cậu nhớ kỹ, xách quần mình lên, cẩn thận từng li từng tí bước lên cầu thang.
Nghiêm Đường không thúc giục, chậm rãi đi theo.
Bây giờ hiệu sách không có mấy người, họ đi như vậy không cản đường ai.
Ngải Bảo đi cuối cùng, em nghiêng đầu, muốn nhìn Lý Minh đen nhẻm.
Nhưng vì Nghiêm Đường quá cao lớn, che kín Lý Minh phía trước, Ngải Bảo chẳng nhìn thấy gì cả.
Ngải Bảo đành thôi.
Nghiêm Đường chậm rãi bước về phía trước, Ngải Bảo chỉ có thể chậm rãi bước đi.
Ngải Bảo nắm lấy bàn tay kia của Nghiêm Đường, đi chậm, Ngải Bảo tự tìm cho mình niềm vui.
Bàn tay mập mạp của em nắm lấy bàn tay to của Nghiêm Đường.
Ngải Bảo nghiêng đầu ngắm nghía.
Bàn tay to của Nghiêm Đường không giống bàn tay trắng nõn của Ngải Bảo, tay anh có màu đồng cổ.
Điều này khiến Ngải Bảo nhớ đến chocolate tan chảy.
Tay Ngải Bảo rất mềm, em ít viết chữ, càng ít làm việc nặng, đầu ngón tay không có vết chai nào.
Nhưng tay Nghiêm Đường thì không.
Ngải Bảo vừa sờ là có thể thấy những vết chai dày cộm trong lòng bàn tay và trên ngón tay Nghiêm Đường, vết chai có cảm giác thô ráp, hơi giống bãi cỏ già cỗi.
Khi Ngải Bảo ngồi trên bãi cỏ già cỗi, sờ vào chúng, cũng có cảm giác như vậy.
Ngải Bảo sờ tay Nghiêm Đường, học cách véo tay mà Nghiêm Đường thường làm với mình, cũng véo tay to của Nghiêm Đường.
Nhưng véo không nổi.
“Tay của Nghiêm Nghiêm cứng quá!” Ngải Bảo lại véo.
Nghiêm Đường quay đầu lại.
Anh đã cảm thấy Ngải Bảo sờ và véo tay mình, chỉ là không hiểu Ngải Bảo muốn làm gì.
Ngải Bảo giơ tay Nghiêm Đường lên, giống như phát hiện ra một lục địa mới, kinh ngạc lặp lại một lần: “Đây là tay cứng của Nghiêm Nghiêm!”
Nghiêm Đường khẽ cười, anh cũng véo bàn tay nhiều thịt của Ngải Bảo, “Đây là tay mềm của Bảo Bảo.”
Anh lật tay lại nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo.
Ngải Bảo vui vẻ.
Em nắm tay Nghiêm Đường tiếp tục đi.
Nghiêm Đường nhìn nụ cười trên khuôn mặt tròn trịa của Ngải Bảo cùng với hai má phúng phính.
Tuy Nghiêm Đường không biết tại sao Ngải Bảo lại vui như vậy, nhưng Ngải Bảo vui vẻ vốn chẳng cần nhiều lý do, anh cũng không biết rốt cuộc Ngải Bảo đang vui vì điều gì.
Nhưng tâm trạng vui vẻ đó lại lây sang anh.
Nghiêm Đường khẽ cười.
Anh cười rất nhẹ.
Nghiêm Đường vốn không phải người hay cười, nhưng chỉ nụ cười nhẹ như vậy, đôi mắt vốn hơi lạnh lùng cứng rắn của anh đã trở nên dịu dàng.
Tựa như núi tuyết sông băng ẩn hiện trong sương mù.
Lý Minh đi phía trước quay đầu lại, lén lút nhìn hai người anh cao cao phía sau.
Cậu không nhìn thấy Ngải Bảo, chỉ có thể thấy Nghiêm Đường.
Lý Minh lại nhìn thẳng, trong lòng cảm thấy hình như người anh cao ơi là cao này không hề hung dữ một chút nào.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo, cùng với Lý Minh đều đang đi trên hành lang hẹp của tầng hai.
Bên tay trái, bên tay phải đều là từng hàng sách, đủ loại sách chen chúc với họ, mùi mực in đặc trưng của sách ở hành lang dài và hẹp này càng thêm rõ rệt.
Ngải Bảo hít sâu mấy hơi.
Em chép miệng nói: “Có mùi dày và nặng.”
Nghiêm Đường không hỏi Ngải Bảo mùi dày và nặng là gì, anh chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng véo má Ngải Bảo.
Ở hành lang tầng hai quanh co khúc khuỷu, đi một lúc lâu, Lý Minh mới dẫn họ đến đích.
“Chính là nơi này ạ!” Lý Minh chỉ giá sách dựa vào tường.
“Nhưng em không biết mấy chữ tiếng Anh này, em không biết nên đặt ở đâu…” Lý Minh xấu hổ sờ mặt mình.
Trên khuôn mặt đen nhẻm hiện ra hai rặng mây hồng.
“Sau này em sẽ được học.” Nghiêm Đường nói.
Lý Minh gãi đầu, nhe răng cười, không nói gì.
Họ cùng đi đến giá sách ở góc trong cùng.
“Oa, ở đây nhiều sách to quá!” Ngải Bảo nhìn giá sách, kêu lên một tiếng.
Giá sách này quả thực đáng để người ta kinh ngạc.
Nó hẳn là được đặt làm riêng để đựng những cuốn sách khổ lớn, mỗi tầng vừa cao vừa rộng.
Có lẽ là để chịu lực, tấm ván ngăn cách cũng dày hơn các giá sách khác, trông rất có trọng lượng.
Lý Minh nhìn ra Ngải Bảo rất tò mò về giá sách này, lần đầu tiên đến đây, cậu cũng choáng ngợp vì giá sách này và những cuốn sách giống như người khổng lồ trên đó.
Có mấy cuốn sách chỉ xếp chồng lên nhau đã cao bằng cậu rồi.
Lý Minh mím môi, cậu lại lén liếc Ngải Bảo mấy lần.
Ngải Bảo đang ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ màu sắc của cuốn sách ở tầng trên cùng.
Gương mặt trắng trẻo của em dưới ánh đèn màu ấm của hiệu sách hiện lên một vẻ ấm áp trong sáng.
Tuy Ngải Bảo hiếm khi nói chuyện trước mặt Lý Minh, nhưng Lý Minh lại cảm thấy người anh trắng trẻo này là một người rất tốt.
Lý Minh đen nhẻm tự cổ vũ mình.
“Anh… anh ơi, anh muốn tìm sách gì ạ?” Qua một lúc lâu, Lý Minh cuối cùng cũng lấy hết can đảm bắt chuyện với Ngải Bảo.
Ngải Bảo nghiêng đầu.
Em nhìn thẳng vào Lý Minh.
Nghiêm Đường ở bên cạnh đã tìm thấy đồng loại của cuốn sách dày, anh vẫn giữ nguyên trạng thái, giả vờ không phát hiện Lý Minh bắt chuyện với Ngải Bảo, không can thiệp vào, thuận tay đẩy sách vào giá sách.
Trên thực tế, anh đang lén nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Nghiêm Đường muốn biết Ngải Bảo sẽ có phản ứng như thế nào.
Ban đầu Ngải Bảo không nói gì, em nhìn Lý Minh một lúc lâu, như thể đang xác nhận Lý Minh nói chuyện với mình.
Cho đến khi em nhìn chằm chằm Lý Minh, nhìn đến mức Lý Minh hơi mất tự nhiên, lúng túng dùng hai tay xoa đi xoa lại đường may hai bên quần, Ngải Bảo mới như xác định, trả lời cậu, “Mình không tìm sách gì nha!”
Ngải Bảo nhìn Lý Minh nói, “Chỉ muốn xem hình dáng sách.”
Lý Minh nghe thấy Ngải Bảo trả lời mình thì hơi kích động, cậu xoa hai tay, không nhịn được cười ngây ngô.
Nhưng cậu không biết nên trả lời Ngải Bảo thế nào, dù sao cậu không phải Nghiêm Đường, không biết nên giao tiếp với Ngải Bảo ra sao.
Lý Minh nín nửa ngày, nín đến đỏ cả mặt, cũng không nghĩ ra nên nói gì.
Nghiêm Đường nghe câu trả lời của Ngải Bảo lại cảm thấy bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên Ngải Bảo trả lời người lạ một cách tự nhiên như vậy.
Nghiêm Đường đánh giá Lý Minh thấp lùn trước mặt Ngải Bảo, đứa trẻ này không có gì đặc biệt.
Có lẽ liên quan đến việc Lý Minh là một đứa trẻ.
So với người lớn xa lạ khác, Ngải Bảo đối với những đứa trẻ xa lạ luôn tỏ ra tự nhiên hơn rất nhiều, cũng có ý muốn giao tiếp hơn.
“Vậy Bảo Bảo cảm thấy hình dáng những cuốn sách này có điểm gì đặc biệt không?” Nghiêm Đường ra mặt giải vây cho Lý Minh.
Ngải Bảo chuyển hướng sang Nghiêm Đường.
“Những cuốn sách này mập hơn một chút.” Ngải Bảo đáp.
Em ngẫm nghĩ, lại lắc đầu, bổ sung: “Hình như cũng nhiều chữ hơn, Ngải Bảo không thích lắm!”
Nghiêm Đường bất đắc dĩ lắc đầu: “Em đó…”
Ngải Bảo chớp mắt.
Nghiêm Đường quay đầu nhìn Lý Minh đã bình tĩnh hơn một chút, lại dẫn dắt chủ đề về phía cậu: “Anh này muốn tìm một số sách có nhiều tranh minh họa, có thể phiền em dẫn bọn anh đến khu vực của loại sách này được không?”
Lý Minh gật đầu như gà mổ thóc.
“Em biết ạ!” Lý Minh nói, “Ngay trên tầng hai này ạ!”
Cậu như một quả pháo hăm hở chạy dẫn đường trong hành lang nhỏ hẹp.
Lý Minh chạy phía trước, sợ mình bị sách che khuất, còn vẫy tay với Nghiêm Đường và Ngải Bảo: “Em ở đây! Ở đây!”
Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đi theo.
“Bảo Bảo, không phải em muốn tìm sách có nhiều tranh sao?” Nghiêm Đường cúi đầu nói với Ngải Bảo, “Em có thể hỏi bạn nhỏ đang giúp chúng ta tìm sách phía trước, cậu bé biết những cuốn sách đó ở đâu đấy.”
Ngải Bảo nghe vậy, chớp mắt nhìn Lý Minh đang luồn lách giữa những cuốn sách.
Lý Minh giống như một con cá linh hoạt bơi lội trong biển sách.
“Oa!” Ngải Bảo cảm thán, “Cậu ấy giỏi quá!”
Mắt Ngải Bảo sáng long lanh.
Lý Minh đen nhẻm bây giờ không còn là một Lý Minh bình thường nữa, trong mắt Ngải Bảo, cậu là một con cá bơi lội trong sách mà không bị lạc đường, lại còn biết phát sáng!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.