Luca nói tiếp: “Bà ấy có một tổ chim rất to, tất cả những con chim không biết đi đâu đều có thể đến đó.”
Thế là, họ lên đường.
…
Lúc Nghiêm Đường và Ngải Bảo rời khỏi hiệu sách, đã gần hai giờ chiều.
Ngải Bảo rất thích người bạn mới đen nhẻm này, lúc chọn sách, em đã nói chuyện với Lý Minh một lúc lâu.
Tuy rằng phần lớn thời gian, cuộc trò chuyện của em và Lý Minh đều là ông nói gà bà nói vịt.
Nhưng Ngải Bảo thật sự thích trao đổi với Lý Minh.
“Đây là một con chim phải không?” Ngải Bảo cầm sách tranh hỏi Lý Minh.
Lý Minh nhìn sách, gãi đầu.
“Em cũng không rõ, nhưng chắc là một con chim to!” Cậu nói.
Ngải Bảo nghiêng đầu hỏi lại: “Tại sao lại là chim to?”
Trong trang sách này chỉ có một con chim màu nâu đơn độc bay trên bầu trời xanh biếc, trên trời không có một gợn mây, cũng không có bất kỳ vật tham chiếu nào khác, Ngải Bảo không nhìn ra con chim này to ở chỗ nào.
Lý Minh suy nghĩ: “Em thấy thế!”
Ngải Bảo bị Lý Minh thuyết phục.
“Hình như thế thật!” Em cầm sách đổi góc độ quan sát một hồi.
Nghiêm Đường vẫn im lặng nãy giờ liếc nhìn cuốn sách tranh trong tay Ngải Bảo.
Ở góc dưới bên trái trang sách, anh nhìn thấy hai chữ nhỏ xíu: Máy bay.
Nghiêm Đường: …
Nhưng Lý Minh và Ngải Bảo thảo luận lại ra hình ra dáng.
Lý Minh nói, đây có thể là ngỗng trời!
Ngải Bảo hỏi ngỗng trời là gì? Có phải là chim rất to không?
Lý Minh cũng không rõ lắm, đôi mắt to và sáng của cậu đảo quanh, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
“Ba em bảo là loại chim lớn ăn thóc ấy, có thể đập cánh bay.” Cậu nói, “Loài chim này thích bay về phương Nam vào mùa đông và bay đến phương Bắc vào mùa hè!”
Ngải Bảo oa một tiếng: “Nghĩa là nó rất thích du lịch!”
Lý Minh lắc đầu: “Chưa chắc.”
Cậu bổ sung: “Cũng có thể là nó không muốn chạy tới chạy lui, chỉ là mùa đông phương Bắc không có thóc, nó đành bay sang chỗ khác thôi ạ.”
Lúc Lý Minh nói câu này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm của cậu hiện lên một vẻ bất đắc dĩ không phù hợp với lứa tuổi.
Ngải Bảo lại không hiểu lắm.
Em chớp mắt nhìn Nghiêm Đường, dường như muốn hỏi Nghiêm Đường tại sao mùa đông lại không có thóc? Tại sao không có thóc thì chim phải bay đi?
Nghiêm Đường bắt được ánh mắt của Ngải Bảo.
Anh nhẹ nhàng nhìn Lý Minh đang im lặng phía trước.
Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, lấy một cuốn sách tranh từ bên cạnh đặt vào lòng Ngải Bảo, lảng sang chuyện khác: “Hai đứa xem thử cuốn sách này thế nào? Có vẻ không tệ.
Thực tế là Nghiêm Đường còn chưa xem cuốn sách này lấy một lần, căn bản không biết đó là cái gì.
Nhưng Ngải Bảo rất nể mặt ủng hộ.
Em bị cuốn sách mới trong tay thu hút, không còn băn khoăn về vấn đề vừa rồi, mở sách ra xem cùng Lý Minh.
Phía trước Ngải Bảo và Lý Minh có một cái bàn sách thấp, đặt sách lên đó, không cần Ngải Bảo phải ngồi xổm, cũng không cần Lý Minh phải nhón chân, họ đều có thể nhìn rõ.
Ngải Bảo mười bảy tuổi và Lý Minh năm đến sáu tuổi, về mặt nhận biết chữ, thực ra là kẻ tám lạng người nửa cân.
Hai người họ cùng nhau đọc mấy dòng chữ trên sách tranh đều vấp váp như nhau.
Ở mấy trang đầu, Ngải Bảo còn hỏi Nghiêm Đường đây là chữ gì, nghĩa là gì, đến mấy trang sau, em và Lý Minh đều tuyên bố bỏ cuộc.
“Haizz! Không xem chữ nữa.” Ngải Bảo đề nghị, “Chúng ta xem tranh vẽ đi!”
Lý Minh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thế là họ bắt đầu vui vẻ xem tranh đoán hình.
Mặc dù những thứ Lý Minh và Ngải Bảo nói đều không đáng tin cậy, thiếu logic, đôi khi còn không phù hợp với lẽ thường, nhưng Nghiêm Đường thấy hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, nên không can thiệp.
Anh ở bên cạnh, vừa xem cuốn sách có duyên với mình vừa nghe nội dung cuộc trò chuyện của Ngải Bảo và Lý Minh.
Sau khi Nghiêm Đường thanh toán, còn thử mời Lý Minh đến nhà chơi.
Anh đưa điện thoại cho Lý Minh, bảo Lý Minh gọi điện thoại cho người nhà, nhà họ ở gần đây, ngay khu lân cận. Nếu muộn quá, anh có thể đưa Lý Minh về nhà.
Ngải Bảo gật đầu, mắt sáng long lanh nhìn Lý Minh, em cũng hy vọng Lý Minh đen nhẻm có thể đến làm khách.
Nhưng Lý Minh do dự.
Cậu không nói gì, cũng chậm chạp không nhận lấy chiếc điện thoại Nghiêm Đường đưa.
Cậu nhìn hai người anh cao lớn trước mặt mình, gãi mặt, không biết phải làm sao.
Thấy Lý Minh mãi không lên tiếng, ông chủ hiệu sách đang thoải mái nằm trên ghế bập bênh, hé mắt: “Buổi chiều thằng bé còn có việc!”
Ông chủ hiệu sách là một ông lão lười biếng, ông ưỡn cái bụng bia tròn vo, lắc lư qua lại trên chiếc ghế bập bênh của mình, trông không khác gì quả bóng bằng da nhàn nhã đung đưa.
Lý Minh vội vàng gật gật đầu, đáp lại: “Vâng ạ, hai anh ơi, buổi chiều em còn có việc khác, không đến được đâu ạ!”
Nghiêm Đường thu lại điện thoại, anh gật đầu, vẻ mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Chắc là việc mà anh và Ngải Bảo đi dã ngoại lần trước bắt gặp.
Nghiêm Đường suy tư một lát, lại mở ví tiền của mình ra, lấy tờ tiền giấy năm mươi đồng đưa cho Lý Minh: “Làm phiền em đi cùng chúng tôi nãy giờ, đây là chút tiền boa.”
Trong ví Nghiêm Đường có mấy tờ mệnh giá một trăm, nhưng anh ngẫm nghĩ, vẫn không lấy ra.
Một tờ mệnh giá nhỏ hơn có lẽ Lý Minh sẽ dễ chấp nhận hơn.
Lý Minh xua tay: “Không cần đâu ạ! Không cần đâu ạ! Làm sao được ạ?”
Nghiêm Đường rất bình tĩnh nói lý lẽ với cậu: “Bây giờ em đang trong giờ làm việc, bọn anh nhờ em giúp đỡ trong giờ làm việc, vốn đã tăng thêm gánh nặng cho em. Hơn nữa, anh và Ngải Bảo đều cảm thấy sự giúp đỡ của em rất hữu ích, giúp bọn anh tiết kiệm rất nhiều thời gian, tiền boa này em xứng đáng được nhận.”
Lúc Nghiêm Đường nói câu này, còn lặng lẽ véo nhẹ bàn tay nhiều thịt của Ngải Bảo.
Ngải Bảo ban đầu không hiểu nhìn Nghiêm Đường một cái, đợi Nghiêm Đường nói xong câu cuối cùng, em mới khẽ ồ một tiếng.
Em nhìn Lý Minh, phối hợp gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy nha!” Ngải Bảo nói.
Lý Minh không chịu, cậu vốn là đứa trẻ miệng lưỡi không lanh lợi, nín hồi lâu nín đến đỏ cả tai, vẫn không nghĩ ra được lý do phản bác.
Nhưng Lý Minh biết đây là lòng tốt của Nghiêm Đường.
Chỉ là lần trước nhận bánh mì của người ta, lần này còn nhận tiền, thật sự là không đúng, Lý Minh không muốn nhận.
Cậu trốn ra sau quầy thu ngân, tỏ thái độ từ chối.
Nghiêm Đường cầm tiền muốn đặt lên bàn thu ngân.
Có lẽ là đứa nhỏ ngại ngùng không dám nhận? Đợi anh và Ngải Bảo đi rồi, Lý Minh dù muốn từ chối không được, chỉ đành nhận lấy.
Ngay lúc Nghiêm Đường đi về phía quầy thu ngân, ông chủ hiệu sách dường như nhận ra ý đồ của anh.
Ông nheo mắt, ngẩng đầu đánh giá Nghiêm Đường.
“Cảm ơn thì cho tiền boa làm gì?” Ông bưng tách trà của mình lên, khoan khoái nhấp một ngụm, “Đó là cách làm của người nước ngoài, chúng ta không có kiểu đó!”
“Anh bạn này, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn thì mua cho Tiểu Minh một cuốn sách đi!” Ông chủ hiệu sách cười tủm tỉm, xoa đầu Lý Minh, “Sang năm Tiểu Minh đi học, phải xem nhiều sách mới được.”
Lý Minh vẫn không muốn lắm, cậu nhìn ông chủ hiệu sách muốn nói gì đó.
Ông chủ hiệu sách lại vỗ cậu một cái: “Muốn nói gì hả? Đây chẳng phải ủng hộ việc làm ăn của ông hay sao?”
Lần này Lý Minh không nói gì nữa.
Khuôn mặt đen nhẻm tỏ rõ vẻ ngượng ngùng.
Nghiêm Đường cảm thấy khả thi.
“Vậy Lý Minh muốn mua sách gì?” Nghiêm Đường hỏi.
Ông chủ hiệu sách giành trả lời trước: “Cứ lấy cuốn “Từ điển Tân Hoa” đi! Thằng bé này đến cửa hàng mỗi ngày đều lật xem, ghi nhớ mấy chữ.”
Lý Minh lại vội vàng xua tay.
Cậu kích động vô cùng, vừa xua tay, vừa lắc đầu, lắc như sóng đen cuồn cuộn.
“Không cần, em không cần cuốn này!” Cậu nói ngay.
Giá của “Từ điển Tân Hoa” đắt thế nào, Lý Minh biết rõ. Cậu để dành tiền thừa mỗi tháng của mình, để dành hai ba tháng rồi vẫn còn thiếu một chút.
Lúc này Nghiêm Đường không hỏi cậu đó là cuốn sách nào?
Anh như thể không nghe thấy lời từ chối của Lý Minh, thanh toán luôn.
Ông chủ hiệu sách tay chân nhanh nhẹn, xoẹt một cái đã thu tiền xong, chưa đợi Lý Minh kịp nghĩ ra lời tiếp theo, đã trả tiền thừa xong.
Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo, chào tạm biệt Lý Minh đỏ bừng mặt.
Lý Minh vẫn còn ngơ ngác, cậu vẫn chưa phản ứng lại được chuyện gì vừa xảy ra.
Nghiêm Đường nói tạm biệt, hy vọng lần sau gặp lại, cậu vẫn chưa hoàn hồn.
Đến khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo đi đến cạnh xe, Lý Minh mới thở hổn hển đuổi theo.
“Anh, hai anh ơi!” Lý Minh lấy lại hơi.
Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Nghiêm Đường và Ngải Bảo: “Em cảm ơn hai anh ạ!”
Ngải Bảo chớp mắt, em không biết tại sao Lý Minh lại cảm ơn họ.
Em nhìn Nghiêm Đường bên cạnh.
Nghiêm Đường không đáp lại lời cảm ơn của Lý Minh, anh chỉ nói: “Đây vốn là thứ em xứng đáng được nhận.”
Lý Minh lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải đâu ạ! Là hai anh tốt bụng, mới cho em, em biết hết ạ!”
Đôi mắt ấy trong veo sáng ngời, như hồ nước nằm giữa núi non hoang vắng, không bị ô nhiễm.
Nghiêm Đường nhìn cậu chăm chú, vậy mà lại cảm thấy ánh mắt của Lý Minh có phần giống với Ngải Bảo.
Đều trong vắt.
Nghiêm Đường vô thức nhìn sang Ngải Bảo.
Ngải Bảo cũng nhìn Nghiêm Đường.
Em chớp mắt với Nghiêm Đường.
Lý Minh quay đầu nhìn Ngải Bảo, lại nhìn Nghiêm Đường, cậu trịnh trọng lặp lại lời cảm ơn của mình một lần nữa: “Em cảm ơn hai anh ạ!”
Nghiêm Đường nhìn Lý Minh, anh vẫn không đáp lại lời cảm ơn của Lý Minh, bởi vì anh vẫn cho rằng đây là thứ Lý Minh xứng đáng được nhận: “Cố lên.”
Anh cổ vũ.
Ngải Bảo nói theo: “Cố lên nha!”
Em gật đầu theo Nghiêm Đường.
Lý Minh cười rộ lên, hàm răng trắng đến lóa mắt trên khuôn mặt đen nhẻm.
“Em sẽ cố gắng ạ!” Cậu nói.
Ngải Bảo ngồi lên ghế phụ lái, cho đến khi xe lăn bánh, em vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau.
Em đang nhìn Lý Minh trở nên ngày càng nhỏ bé phía sau xe của em và Nghiêm Đường.
Cho đến khi Lý Minh trong tầm mắt Ngải Bảo biến thành một chấm đen nhỏ xíu, không còn nhìn thấy nữa, Ngải Bảo mới quay đầu lại.
“Bảo Bảo, không nỡ xa bạn mới của em à?” Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo quay đầu mới hỏi.
Lần này, Ngải Bảo suy tư rồi trả lời: “Vâng ạ, em hơi buồn một xíu ạ.”
Em không giống như trước đây nói với Nghiêm Đường rằng nói tạm biệt, nói xin chào đều là chuyện bình thường.
Ngải Bảo dựa vào cửa sổ xe, bàn tay nhỏ chống cằm.
“Bảo Bảo, không phải em biết chia ly là một chuyện bình thường sao?” Nghiêm Đường nghiêng đầu, hỏi Ngải Bảo.
Anh cảm thấy kỳ lạ.
Chú mèo trước đó là thế, “Đậu Đậu” đi lạc cũng vậy, rõ ràng đều có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa, lúc Ngải Bảo chia tay họ, chưa từng biểu lộ một chút buồn bã nào.
Thế nhưng lần này, Lý Minh ở ngay trong hiệu sách, có lẽ còn ở đây một thời gian dài. Họ muốn gặp, Nghiêm Đường lái xe đưa Ngải Bảo đến hiệu sách là có thể gặp mặt.
Nhưng lần chia ly này, Ngải Bảo lại hơi buồn bã.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hiếm khi nhuốm màu u buồn.
Em đổi tư thế, tựa đầu vào vai Nghiêm Đường.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo nói, em nhìn Nghiêm Đường, “Nhưng mà Ngải Bảo là một người bình thường thôi, Ngải Bảo cũng sẽ buồn mà.”
“Buồn là không có lý do, không có tại sao đâu ạ.” Em nói, “Lúc buồn, chỉ là buồn rồi ạ.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.