“Cuộc sống của các bạn sẽ không dễ dàng đâu.” Bà Lorenz trầm ngâm nói, “Nhiều người sợ người lạ, sợ phải chia sẻ với họ, sợ phải quan tâm đến họ.” … Nỗi buồn của Ngải Bảo không kéo dài quá lâu. Em về nhà ăn bữa trưa muộn, ngồi trên ghế sofa nhai nhóm nhép kẹo mè của mình, chút buồn bã vì chia tay người bạn mới bị ném ra sau đầu. Nghiêm Đường thấy tâm trạng của Ngải Bảo đã tốt lên. Cậu Bé Bọt Biển trong TV nhảy lên nhảy xuống, Ngải Bảo ngồi trên ghế sofa cũng duỗi chân đong đưa. Đôi dép lê trắng muốt trên đôi chân mập mạp lúc la lúc lắc. Nghiêm Đường tưởng rằng nỗi buồn của Ngải Bảo qua rồi thì thôi. Anh cũng thả lỏng, vào phòng làm việc tiếp tục bận rộn công việc của mình. Tuy nhiên, không phải như thế. Buối tối lúc tắm, Ngải Bảo trần truồng ngồi trong bồn tắm, đột nhiên thở dài như ông cụ non. Ngải Bảo như thể đột nhiên bị rút cạn sức lực, “bụp” một tiếng dựa vào cánh tay Nghiêm Đường. Mềm oặt, như thể vừa trải qua cú sốc nghiêm trọng nào đó. Dọa Nghiêm Đường đến mức tưởng là nước quá nóng, lập tức tắt vòi nước. “……Bảo Bảo, em sao thế này?” Nghiêm Đường cẩn thận sờ Ngải Bảo đang níu lấy cánh tay mình. “Có chỗ nào không thoải mái à?” Nghiêm Đường hỏi. Chú vịt vàng vốn ở góc bồn tắm nghe tiếng chạy tới. Nó lắc cái đuôi vểnh, lặng lẽ đến gần Ngải Bảo. Ngải Bảo lại thở dài một hơi, đôi lông mày nhạt màu nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo viết đầy chữ “Em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761672/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.