🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Luca gật đầu, ôm lấy vai Pauline.

Pauline cười đầy biết ơn.

Sau khi mua những cuốn sách tiếp theo cần đọc cùng Ngải Bảo, mỗi tối Nghiêm Đường và Ngải Bảo đi dạo về là lại có việc để làm.

Mấy cuốn sách Ngải Bảo chọn hầu như toàn là tranh minh họa.

Chữ cũng có nhưng nhiều nhất chỉ một hai dòng, lác đác trong từng trang tranh, giống như một đàn nhạn lạc giữa đồng lúa.

Ngải Bảo rất hài lòng về điều này.

“Em thích loại sách này ạ!” Ngải Bảo vừa lật cuốn sách trong tay, vừa ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường đang sấy tóc cho mình.

Nghiêm Đường cầm máy sấy, tỉ mỉ sấy mái tóc xoăn cho em.

Từ vị trí của Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, chỉ có thể thấy được chiếc cằm với đường nét lạnh lùng cứng rắn của anh.

Nghiêm Đường bất đắc dĩ xoa mái tóc còn hơi ẩm của Ngải Bảo.

“Em thích là được.” Nghiêm Đường nói.

Tuy nhiên xem sách tranh minh họa đối với Ngải Bảo cũng rất có lợi.

Những cuốn sách tràn đầy hình ảnh kỳ quái này đã khơi dậy cảm hứng sáng tạo của Ngải Bảo một cách kỳ lạ.

Buổi tối em đắc ý chia sẻ bài thơ mới của mình với Nghiêm Đường:

“Thần nói với một con côn trùng:

Ối chà, thì ra bạn

Nhỏ như vậy!

Ngài chìa ngón tay út ra

Để côn trùng nhảy lên tay Ngài

Côn trùng nói: Đúng vậy nha

Tôi vẫn luôn nhỏ như thế này.

Thế là Thần ngẫm nghĩ

Ngài cũng biến thành nhỏ xíu

Nhỏ như côn trùng

Họ cùng nhau

Bay đi mất”

Lúc đọc bài thơ này của Ngải Bảo, Nghiêm Đường có một cảm giác khó tả, thực ra anh không hiểu về văn học cho lắm, không biết thưởng thức thơ ca, không đoán ra được “Thần” và “côn trùng” trong bài thơ này của Ngải Bảo rốt cuộc đang làm gì.

Nhưng anh cảm nhận được một thứ cảm xúc rất dịu dàng.

“Thần và côn trùng muốn đi làm gì thế?” Nghiêm Đường gấp cuốn sổ ghi chép tuyệt tác của Ngải Bảo, hỏi Ngải Bảo đang ôm cuốn sách tranh mới xem trong lòng.

Ngải Bảo ngẩng đầu: “Đương nhiên là đi ra ngoài chơi ạ!”

Em nói: “Có lẽ là đi tìm một đóa hoa nào đó. Nếu hoa nở, họ có thể ngồi trên cánh hoa chơi cầu trượt, nếu hoa có tâm sự, rủ đầu xuống, họ có thể tâm sự với hoa ạ.”

Nghiêm Đường gật đầu, khen ngợi: “Anh thấy bài thơ này rất tuyệt, viết rất hay.”

Mái tóc xoăn trên đỉnh đầu Ngải Bảo vểnh lên.

Em đắc ý hất cằm.

Nghiêm Đường lại tùy ý lật xem cuốn sổ ghi thơ tuyệt tác này của Ngải Bảo.

Trong cuốn sổ này, thật ra những bài thơ hoàn chỉnh khá ít, Nghiêm Đường lật cả cuốn chỉ thấy mấy bài, phần lớn là những bài mình đã đọc.

Còn lại về cơ bản là mấy câu nói vụn vặt, đứt quãng. Đôi khi còn có một đám những chấm đen Ngải Bảo dùng bút vẽ lên, che đi chữ sai bên dưới.

Ngải Bảo rất thích chia sẻ bài thơ mình mới viết với anh, mỗi lần Ngải Bảo có thơ mới, đều sẽ giữ gìn sổ cẩn thận, buổi tối đưa cho Nghiêm Đường xem.

Ban đầu Nghiêm Đường tưởng Ngải Bảo thích chia sẻ tác phẩm của mình với người khác để nhận được sự công nhận.

Tuy nhiên sau đó, giáo sư Tăng vô tình kể với anh Ngải Bảo rất phản cảm với việc người khác lật xem cuốn sổ thơ của em, phải được sự đồng ý của em mới được xem.

Nghiêm Đường mới nhận ra không phải Ngải Bảo thích chia sẻ tác phẩm của mình với người khác, mà là thích chia sẻ thơ của mình với anh, chỉ với một mình anh thôi.

Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo trong lòng, một tay vòng qua eo em, tiếp tục xem tuyệt tác thơ ca của em.

Ngải Bảo thoải mái dựa vào lồng ng.ực Nghiêm Đường, tự mình tiếp tục lật sách.

Cuốn sách lần trước Nghiêm Đường lật xem trong hiệu sách, anh vẫn chưa xem xong.

Lúc đi, Nghiêm Đường suy nghĩ, cuối cùng vẫn không mua về.

Nhớ lại cuốn sách bị mình đặt lại lên giá, Nghiêm Đường không nói ra được là cảm giác gì.

Anh năm mười bảy tuổi không đọc xong cuốn sách này, anh năm hai mươi bảy tuổi vẫn không đọc xong cuốn sách này, bây giờ Nghiêm Đường nhớ lại, trong lòng vậy mà lại thoáng bâng khuâng.

Đã vào cuối tháng tư, thời tiết ấm dần lên, công việc của công ty nhẹ nhàng hơn không ít, hôm nay Nghiêm Đường hiếm khi tan làm sớm.

Đương nhiên, giống như anh còn có Trần San.

“Cuối cùng tối nay tôi có thể về sớm rồi.” Trần San vừa thoa kem dưỡng da tay vừa nói với Nghiêm Đường.

Tay cô không ngừng xoa vào nhau, uyển chuyển biến đổi như một đóa hoa.

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Nghiêm Đường nói.

Gần đây đúng là Trần San tăng ca liên tục, đôi khi buổi sáng anh xem hộp thư, có thể thấy email Trần San gửi lúc hai, ba giờ sáng.

Trần San “haiz” một tiếng.

“Nghỉ ngơi thì chưa.” Cô xua tay, “Tôi phải đi dạo mua sắm ít quần áo mới được, quần áo không đủ mặc nữa.”

Nghiêm Đường mặt không cảm xúc đánh giá Trần San từ trên xuống dưới.

Anh thấy quần áo mỗi ngày của Trần San đều không trùng nhau, sao lại thiếu quần áo?

Trần San liếc vẻ mặt im lặng khó hiểu của Nghiêm Đường, đã biết tên này đang bối rối điều gì.

“Không muốn nói chuyện này với đồ cổ nhà anh.” Trần San ghét bỏ tặc lưỡi, “Tôi đây là người dẫn đầu xu hướng Fashion thời thượng đấy.”

Nghiêm Đường nhìn người dẫn đầu xu hướng bên cạnh mình, không mấy để tâm nhún vai, “Ồ” một tiếng.

Đồ cổ Nghiêm Đường hai mươi bảy cái xuân xanh, cùng người dẫn đầu xu hướng thời đại mới Trần San đứng trong thang máy, hai người nói chuyện câu được câu chăng, mãi cho đến khi họ đến bãi đỗ xe mới tạm biệt nhau.

Nghiêm Đường lên xe.

Hôm nay tan làm sớm, anh vốn định đến phòng gym tập luyện một chút.

Tuy nhiên khi khởi động xe, trong đầu Nghiêm Đường không biết tại sao cứ lặp đi lặp lại một câu viết trên cuốn sách anh xem ở hiệu sách.

“Anh ta không hiểu rằng trên hành trình cuộc đời, phải vượt qua một vùng hoang dã khô cằn, địa hình hiểm trở, mới có thể bước vào thế giới thực tại sống động. Cái gọi là “tuổi trẻ thật hạnh phúc” chẳng qua chỉ là ảo giác, là ảo giác của những người đã qua tuổi trẻ.”

Câu nói này như thể có tiếng, không ngừng lặp lại trong đầu anh.

Dù Nghiêm Đường bịt tai lại, nó vẫn vang vọng hết lần này đến lần khác trong đầu.

Đôi khi, nó dùng giọng nói vẫn còn hơi khàn non nớt của anh năm mười bảy tuổi, giống như ngày hôm đó vào một buổi chiều xám xịt, anh trốn học ra ngoài, một mình đọc cuốn sách này, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, bóng cây lốm đốm, khuôn mặt của anh năm mười bảy tuổi mờ ảo trong bóng tối.

Đôi khi, nó dùng giọng nói trầm thấp của anh năm hai mươi bảy tuổi, vừa lạnh lùng vừa có gì đó khó nói thành lời.

Đợi đến khi Nghiêm Đường hoàn hồn, anh đã lái xe đến cửa hiệu sách cũ.

Nghiêm Đường nhìn hiệu sách cũ trước mắt, ngồi trong xe ngẩn người một lát.

Anh suy nghĩ, cuối cùng vẫn đỗ xe, bước xuống.

Dù sao tiện đường, đi xem cũng không sao.

Lần này lúc Nghiêm Đường đến, trong hiệu sách còn vắng hơn lần trước, chỉ có hai, ba người.

Anh vừa bước vào cửa, ông chủ đã nhận ra.

“Đến mua sách à?” Ông chủ hiệu sách nheo mắt nói với Nghiêm Đường.

Ông đang cầm tách trà tử sa của mình, trông vô cùng nhàn nhã.

Nghiêm Đường gật đầu: “Đến xem thử.”

Anh nói xong, lại nhớ đến Lý Minh, thuận miệng hỏi một câu: “Lý Minh không có ở đây sao?”

Ông chủ hiệu sách không trả lời ngay, đặt tách trà xuống, vuốt bộ râu của mình.

“Về rồi.” Ông chủ hiệu sách nói.

Khuôn mặt tròn vo của ông mang một vẻ bất đắc dĩ: “Ba nó bị thương ở công trường, hai ba con họ đành phải về quê.”

Nghiêm Đường im lặng một lát.

“Tôi rất lấy làm tiếc.” Anh nói.

Anh đúng là không ngờ, đứa trẻ rõ ràng mới gặp mấy hôm trước, nhỏ bé, tràn đầy sức sống và hoạt bát, đến bây giờ, khi mọi thứ còn chưa bắt đầu, đứa trẻ đã rời khỏi nơi này.

Ông chủ hiệu sách xua tay: “Không còn cách nào, cuộc sống là như vậy.”

Ông không muốn nói gì thêm, lại nằm xuống ghế bập bênh, mở máy hát nghe, không nói chuyện với Nghiêm Đường nữa.

Máy hát vang lên tiếng ngân nga, ông chủ hiệu sách hoàn toàn không để ý đến khách trong quán, cũng ngân nga theo.

Nghiêm Đường không nghe ra được đó là Côn khúc hay Hí Hoàng Mai, đối với những thứ cổ điển, có thể nói là anh hoàn toàn không hay biết.

Nhưng âm thanh uyển chuyển, nghe lại có dư vị riêng.

Nghiêm Đường nhìn ông chủ hiệu sách.

Anh cũng biết ý mà đi ra chỗ khác, tự mình tìm cuốn sách kia.

Có lẽ lần này, anh nên mua nó?

Nhưng cũng chưa chắc.

Nghiêm Đường luồn lách giữa từng hàng giá sách, Nghiêm Đường nhớ lúc đó mình thuận tay đặt ở giá sách hàng thứ ba.

Nhưng, đáng tiếc, anh tìm xem, không có.

Ước chừng là sau đó có người khác đến, họ lật xem, sau đó tiện tay đặt nó ở góc nào đó rồi.

Nghiêm Đường nghĩ dù sao cũng ở gần đây, chắc hẳn không sai, đành xem từng giá một.

Lối đi giữa các giá sách hẹp và dài.

Lúc Nghiêm Đường thong thả bước đi trong đó, mùi mực in của giấy sách và mùi gỗ cổ xưa quyện vào nhau, phả thẳng vào người.

Nếu trên người mình có thêm chút mùi bột giặt nồng nặc, thì gần như là dáng vẻ của anh năm mười bảy tuổi mặc đồng phục học sinh ngang nhiên xông vào hiệu sách, lang thang mọi ngóc ngách.

Ánh mắt Nghiêm Đường lướt qua từng cuốn sách.

Có vài cuốn sách hơi cũ, gáy sách lỏng và bạc màu, có vài cuốn sách còn rất mới, có lẽ vừa được thu mua chưa bao lâu, còn có lớp màng bảo vệ mỏng trong suốt.

Nói thật lòng, anh chưa bao giờ là một người hoài cổ.

Anh cũng không cho rằng quá khứ của mình có gì đáng để hoài niệm.

Ngoài hình xăm kết vảy sau khi máu thịt lẫn lận nơi xương sườn, những mảnh chai thủy tinh vỡ nát trên sàn, và những mảnh vụn năm tháng tan thành từng mảnh, Nghiêm Đường không biết quá khứ của anh, tuổi trẻ của anh, thời niên thiếu của anh còn mang lại cho anh điều gì.

Có lẽ là tháng tư, mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh, chút ủy mị mỏng manh nhỏ bé không đáng kể của Nghiêm Đường cũng bắt đầu lan tràn sinh sôi.

Nghiêm Đường cúi đầu mỉm cười tự giễu.

Anh đứng trước giá sách chính giữa, vẫn chưa tìm thấy cuốn sách kia.

Nhưng giống như việc chính anh không biết tại sao lại đến hiệu sách này, giờ đây cũng không biết tại sao, anh lại không muốn tìm cuốn sách kia nữa.

Cuốn sách Nghiêm Đường năm mười bảy tuổi không đọc xong, cuốn sách Nghiêm Đường năm hai mươi bảy tuổi cũng không đọc xong, cứ để nó mãi mãi không được đọc xong, trở thành một tiếc nuối có cũng được không có cũng chẳng sao đi.

Nghiêm Đường nghĩ vậy.

Anh thu chân lại, đổi hướng chuẩn bị ra về.

Nghiêm Đường xem đồng hồ, bây giờ là năm giờ bốn mươi phút chiều, có lẽ anh có thể cho Ngải Bảo một niềm vui bất ngờ.

Nghiêm Đường nghĩ đến Ngải Bảo, vẻ u ám trên mặt đột nhiên bị quét sạch, mặt mày vô thức thả lỏng.

Bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.

Có lẽ con người đôi lúc sẽ phát điên, khi ấy sẽ làm những chuyện vừa lãng phí thời gian vừa vô nghĩa.

Trong đầu Nghiêm Đường đã không còn vang vọng câu nói trong cuốn sách đó nữa.

Anh bắt đầu hối hận, sao vừa nãy lại dừng xe ở cửa hiệu sách? Thời gian lãng phí này đủ để anh chạy sang tiệm bánh ngọt bên kia đặt cho Ngải Bảo một cái bánh kem.

Quả nhiên, Nghiêm Đường nghĩ thầm, mấy chuyện thương xuân buồn tháng vẫn không hợp với anh.

Nghiêm Đường lắc đầu, cười mình càng già càng thần kinh.

Anh đang đi, đột nhiên, từ giá sách sau lưng truyền đến một giọng nói hơi ngập ngừng…

“… Anh Nghiêm?”

Nghiêm Đường bất ngờ quay đầu lại.

Anh và người kia bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt người đó trông vẫn dịu dàng như xưa.

Giống hệt như anh năm mười bảy tuổi và người đó năm mười bảy tuổi ở hiệu sách cũ, họ chú ý đến nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.