Chú nhìn về phía không trung bên kia bụi cây, Không có gì xa hơn bầu trời đêm đen kịt. … Quách Gia Ngật ngồi xuống bên cạnh Ngải Bảo. Ngải Bảo chớp mắt to nhìn y, dường như đang nhớ lại người gầy gò ốm yếu này là ai. Quách Gia Ngật nở một nụ cười mỉm với Ngải Bảo, tự giới thiệu: “Tôi tên là Quách Gia Ngật……” “… Là tác giả của triển lãm tranh em và Nghiêm Đường cùng xem.” Quách Gia Ngật dừng lại một chút, vẫn chọn nói ra thân phận này. Ngải Bảo nhìn Quách Gia Ngật, một lúc lâu sau mới nhớ ra. Đây hình như là người gầy gò ốm yếu mà mấy hôm trước mình không vui và nổi cáu! “Chào anh ạ!” Ngải Bảo vui vẻ vẫy bàn tay mập mạp với y. Đây không được coi là người lạ, Ngải Bảo có thể nói chuyện với Quách Gia Ngật. Chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay Ngải Bảo cũng đồng tình. Quách Gia Ngật nhìn dáng vẻ Ngải Bảo chào hỏi hớn hở trước mặt lại sững người. Mấy hôm trước lúc Quách Gia Ngật chặn đường Nghiêm Đường, Ngải Bảo không hề cho y sắc mặt tốt. Nhìn Ngải Bảo cười ngây thơ trước mặt, Quách Gia Ngật nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của Ngải Bảo. “… À… Chào em.” Quách Gia Ngật hơi do dự. Y nói xong lại quay đầu sang một bên, ho khan hai tiếng. Sức khỏe Quách Gia Ngật không tốt, đặc biệt là mùa xuân. Trước nay y vẫn luôn dưỡng bệnh ở Đức, nếu không phải vì tổ chức triển lãm này, trong thời gian này, Quách Gia Ngật thường không đi lại. Ngải Bảo nghiêng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761683/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.