“Ồ, thế thì xa thật.” Thỏ lớn nói, “Rất rất xa.” … Sau khi xem triển lãm tranh của Quách Gia Ngật, Ngải Bảo đã được truyền cảm hứng rất lớn. Em chuẩn bị treo những bài thơ của mình lên tường. Ngoài ra, em không còn ý tưởng nào khác. “Ngải Bảo không biết phải làm thế nào.” Ngải Bảo mềm oặt dựa vào lòng Nghiêm Đường, hơi buồn bã, “Làm một cái triển lãm khó quá nha!” Nghiêm Đường đặt cuốn sách trong tay xuống, gần đây anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên tiện tay mua mấy cuốn sách ở hiệu sách về đọc. “Bảo Bảo có bằng lòng chia sẻ với anh một chút không?” Nghiêm Đường hỏi. Mấy ngày gần đây Ngải Bảo đều bận rộn với chuyện này, mỗi buổi chiều em và giáo sư Tăng bận rộn ở phòng trống dưới tầng hầm. Tuy nhiên Ngải Bảo lại lắc đầu: “Không được ạ.” Em nói: “Em muốn cho Nghiêm Nghiêm một bất ngờ thật lớn!” Em vừa nói vừa giang tay ra như thể ôm lấy cả trái đất. Nghiêm Đường nhướng mày: “Vậy được rồi.” Anh không ép Ngải Bảo chia sẻ với mình. Bất ngờ là phải có quá trình kiên nhẫn chờ đợi mới thú vị. Thế là Nghiêm Đường lại mở sách ra tiếp tục đọc. Ngải Bảo thở dài một hơi, em mềm oặt dựa trong lòng Nghiêm Đường, như một viên kẹo dẻo sắp tan chảy. Nghiêm Đường dùng bàn tay không cầm sách xoa tóc Ngải Bảo: “Đừng quá mệt, Bảo Bảo.” Anh véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Bảo: “Nếu không làm xuể và cần giúp đỡ, em có thể nói với anh, anh thuê mấy người đến hỗ trợ em.” Ngải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761685/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.