“Em yêu anh mãi đến tận
Mặt trăng.”
Nói xong, chú thỏ con
Nhắm mắt lại.
…
Nghiêm Đường và Ngải Bảo ngồi trên bậc thang trong phòng.
Sau khi Nghiêm Đường đọc bài thơ kia, anh quyết định nói chuyện nghiêm túc với Ngải Bảo trước.
Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Nghiêm Đường biết tình yêu sâu sắc ẩn chứa trong bài thơ này đã vượt xa tất cả những bài thơ khác mà Ngải Bảo từng cho anh xem.
Nó đã thoát khỏi sự yêu thích đơn thuần mang tính quyến luyến của một người trẻ tuổi đối với người lớn tuổi hơn, thay vào đó là một tình yêu nồng cháy đến kinh ngạc.
“Bảo Bảo, em có biết chúng ta có quan hệ gì không?” Nghiêm Đường chậm rãi hỏi Ngải Bảo đang dựa vào vai mình.
Anh vẫn như thường lệ ngồi sát vai Ngải Bảo một cách thân mật.
Mặc cho Ngải Bảo vòng tay ôm lấy một cánh tay mình.
“Ý của anh là về mặt pháp luật là quan hệ gì.” Nghiêm Đường bổ sung một câu.
“Em biết ạ.” Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, “Nghiêm Nghiêm là anh trai của Ngải Bảo.”
Nghiêm Đường gật đầu.
“Đúng, là anh trai.” Anh nói, “Anh là người giám hộ của Ngải Bảo, đúng không?”
Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ.”
Tuy nhiên em vẫn chưa hiểu gì.
Vậy thì có quan hệ gì chứ?
Nghiêm Đường nhìn ra sự nghi hoặc của Ngải Bảo.
Anh mím môi, dừng lại một chút.
Anh không biết nên nói chuyện này với Ngải Bảo thế nào.
“Vậy…” Nghiêm Đường đắn đo một lát, hỏi tiếp, “Ngải Bảo có biết mối quan hệ này có nghĩa gì không?”
Ngải Bảo không hiểu ý của Nghiêm Đường: “Có nghĩa là gì ạ?” Em chớp mắt, hỏi lại.
“… Có nghĩa là anh là phụ huynh của em.” Nghiêm Đường sững người vì câu hỏi của em, lát sau anh mới hoàn hồn trả lời, “Anh là người nuôi em lớn, bảo vệ sự an toàn của em.”
“Vậy Nghiêm Nghiêm có biết quan hệ của Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo trong mắt Ngải Bảo có nghĩa gì không ạ?” Ngải Bảo hỏi lại.
Em thấp hơn Nghiêm Đường một chút, hai chân ngồi trên bậc thang duỗi thẳng ra cũng chỉ đến bắp chân của Nghiêm Đường.
“Có nghĩa là Ngải Bảo sẽ ở bên Nghiêm Nghiêm mãi mãi.” Ngải Bảo không đợi Nghiêm Đường, đã tự trả lời, “Có nghĩa là Ngải Bảo cũng muốn Nghiêm Nghiêm ở bên Ngải Bảo mãi mãi.”
Nghiêm Đường im lặng.
Anh và Ngải Bảo ngồi trên bậc thang, trên đầu anh là bức tranh của Ngải Bảo, trăng sao gặp nhau, chim bay và cá lội đối diện, mà anh và Ngải Bảo đứng giữa thế giới này.
Mây mập mạp nắm tay cây cao cao, trên đám mây trắng trắng hình như có một khuôn mặt cười.
“Bảo Bảo.” Một lúc sau, Nghiêm Đường mới nói tiếp, “Trên thế giới này, không tồn tại một loại quan hệ mà hai bên có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Anh dùng đôi mắt luôn mang vẻ lạnh lùng nghiêm túc nhìn Ngải Bảo.
Ánh sáng đan xen trong phòng triển lãm in lên mặt Nghiêm Đường, khiến anh trông hơi nghiêm nghị.
Ngải Bảo nghiêng đầu suy nghĩ.
“Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo không thể có mối quan hệ đó ạ?” Ngải Bảo đề nghị, “Chúng ta có thể đặt tên cho mối quan hệ này, gọi là “Quan hệ của Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo”!”
Ngay cả tên của mối quan hệ này em cũng nghĩ xong rồi.
Mái tóc xoăn trên đỉnh đầu Ngải Bảo vểnh lên.
Nghiêm Đường không trả lời câu hỏi này.
Anh nhận ra có lẽ từ góc độ đạo đức, anh không thể trao đổi với Ngải Bảo.
Bởi vì Ngải Bảo không có khái niệm về phương diện này.
Đối với Ngải Bảo, có lẽ đạo đức là chân lý của Ngải Bảo đối với những người khác trên thế giới này.
Đây là hai loại ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau.
Thế là Nghiêm Đường đổi một góc độ khác.
“Bảo Bảo, em có biết tình yêu là gì không?” Anh nhìn Ngải Bảo hỏi.
Điều khiến người ta bất ngờ là Ngải Bảo vẫy bàn tay mập mạp của mình, vui vẻ đáp: “Ngải Bảo biết ạ!”
Em kéo tay Nghiêm Đường lắc qua lắc lại, tỏ ra vô cùng phấn khởi.
“Khi Ngải Bảo nhìn thấy Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo nhận ra sinh mệnh của mình được lấp đầy, đó chính là tình yêu.” Đôi mắt Ngải Bảo sáng long lanh, em nhìn Nghiêm Đường, “Khi Ngải Bảo gặp Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo nghe thấy thế giới nói với em, “Chào cậu nhé, Ngải Bảo”, đó chính là tình yêu.”
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, nhất thời không biết nên nói gì.
Ngải Bảo bộc lộ tình cảm của mình một cách thẳng thắn và nồng nhiệt như vậy, anh lại hơi bối rối.
“Tình yêu là ngôn ngữ chung của thế giới, mỗi người, mỗi động vật đều sẽ đọc hiểu.” Ngải Bảo nói, “Khi nó nảy sinh, tất cả mọi người trong vũ trụ đều sẽ đọc hiểu nó.”
Tình yêu là gì?
Đây là một mệnh đề không có lời giải.
Mỗi người sẽ đưa ra câu trả lời khác nhau.
Nghiêm Đường cụp mắt, nhìn Ngải Bảo.
Khuôn mặt trắng trẻo của Ngải Bảo chứa đựng nụ cười trong sáng, trong mắt em như có dải ngân hà vĩnh hằng, sáng lấp lánh, lại rất thuần khiết, bên trong ẩn chứa rất nhiều ánh sáng.
Nghiêm Đường do dự hồi lâu.
Anh vẫn quyết định hỏi thẳng Ngải Bảo: “Vậy Bảo Bảo…”
“Em yêu anh phải không?” Anh nhìn thẳng Ngải Bảo.
Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, em không do dự: “Vâng ạ!”
Em nở nụ cười: “Ngải Bảo rất yêu Nghiêm Nghiêm nha!”
Bàn tay Nghiêm Đường vẫn đang nắm lấy bàn tay mập mạp trắng trẻo của Ngải Bảo.
Anh cẩn thận xoa một lượt.
Da Ngải Bảo mịn màng lại có độ đàn hồi, Nghiêm Đường sờ vào, đều chỉ dám sờ nhẹ nhàng.
Tay anh có quá nhiều vết chai, Nghiêm Đường lo mình dùng sức quá làm Ngải Bảo khó chịu.
“Nhưng Bảo Bảo, em năm nay mới mười bảy tuổi.” Nghiêm Đường dừng động tác trong tay, cúi đầu nhìn Ngải Bảo, “Em còn trẻ, anh cho rằng em chưa đủ khả năng phân biệt hai khái niệm tình yêu và sự ỷ lại.”
Ngải Bảo bị Nghiêm Đường nói là trẻ nhưng không hề không vui.
Em vẫn giữa nguyên nụ cười mềm mại.
Em bình tĩnh đáp lại: “Nhưng Ngải Bảo chưa bao giờ ỷ lại ai cả.”
“Trên thế giới này, ngoài Nghiêm Nghiêm, không có ai đáng để Ngải Bảo ỷ lại nha.” Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, “Chưa bao giờ là vì Ngải Bảo ỷ lại Nghiêm Nghiêm nên Ngải Bảo yêu Nghiêm Nghiêm.”
Em vừa nói, vừa lắc đầu.
“Mà là Ngải Bảo yêu Nghiêm Nghiêm, cho nên mới ỷ lại Nghiêm Nghiêm.” Em nói.
Nghiêm Đường ngơ ngác.
“Vậy Bảo Bảo xác định yêu anh từ lúc nào?” Anh hỏi.
“Từ cái nhìn đầu tiên ạ.” Ngải Bảo trả lời.
“Từ cái nhìn đầu tiên gặp Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo đã nghe thấy tiếng hoa bạch ngọc lan đã chết mà trước đây em gặp trong vườn hoa, nó nở hoa. Bạch ngọc lan trước khi đi đã nói với Ngải Bảo, nếu Ngải Bảo gặp được tình yêu, nó sẽ lặng lẽ nói cho em biết.” Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, đôi mắt tròn xoe của em sáng lấp lánh, “Khi Ngải Bảo nhìn thấy Nghiêm Nghiêm, tình yêu đã nảy sinh, nó biến thành một cây cầu dài để số mệnh của Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm giao nhau.”
“Khi Ngải Bảo nhìn thấy Nghiêm Nghiêm, sinh mệnh của Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm đan vào nhau, chúng bện thành vòng hoa, đội lên đầu Ngải Bảo, cũng đội lên đầu Nghiêm Nghiêm.” Em nói.
Nghiêm Đường cảm thấy hoang đường, anh không thể tin được nhìn Ngải Bảo.
Đây là cái gì?
Yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Ngải Bảo vẫn đang nói: “Sau này, Ngải Bảo phát hiện bạch ngọc lan nói đúng, số mệnh nói đúng, sinh mệnh cũng nói đúng, đây là tình yêu, không sai đâu ạ.”
Em nói: “Trên người Nghiêm Nghiêm có hương thơm, bàn tay Nghiêm Nghiêm rất ấm áp. Lúc Nghiêm Nghiêm ôm Ngải Bảo, Ngải Bảo cảm thấy ấm áp, lúc Nghiêm Nghiêm nắm tay Ngải Bảo, Ngải Bảo cảm thấy rất vui vẻ.”
Ngải Bảo không bao giờ nói lời chứa hàm ý, cũng không bao giờ ngại nồng nhiệt và thẳng thắn.
Em nhìn Nghiêm Đường, trong mắt chỉ có niềm hạnh phúc thuần khiết.
Giống như thời thơ ấu, đứa trẻ lần đầu tiên nâng niu một đóa hoa nhài trắng trao cho người mình yêu sâu sắc.
Nghiêm Đường nhìn em, như thể đang nhìn một người đứng trước cửa sổ của người mình thương, vứt bỏ bài thơ Shakespeare đã chuẩn bị sẵn, vứt bỏ đóa hồng trong tay, anh ta đang lớn tiếng nói “Anh yêu em” hết lần này đến lần khác, hết tiếng này đến tiếng khác, vượt núi băng đèo để đến được bên tai người thương.
Có lẽ đối với đại đa số mọi người, tình yêu là im lặng, là không lưu lại nơi đầu môi khóe miệng, là chung giường chung gối với bóng tối.
Nhưng đối với Ngải Bảo, thứ gọi là tình yêu là đẹp đẽ, là sáng bừng, cũng là một đóa hoa chắt lọc từ hương thơm sâu trong lòng bày ra cho người khác biết.
“Anh…” Nghiêm Đường do dự hồi lâu.
Anh không biết nên trả lời thế nào.
Hay là Ngải Bảo cần câu trả lời của anh sao?
Anh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, đôi mắt tròn của em tràn ngập đủ loại màu sắc.
Dường như em biết Nghiêm Đường muốn nói gì.
“Không sao đâu ạ.” Ngải Bảo nói, “Tất cả mọi thứ đều được định sẵn rồi ạ. Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm giống như Ngải Bảo và sứ mệnh của mình vậy, đều là số mệnh đã định.”
“Chỉ là Ngải Bảo nói trước cho Nghiêm Nghiêm biết em yêu anh mà thôi.” Em nói.
Gương mặt em vẫn treo nụ cười mềm mại ấy.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo.
Anh giơ tay, cẩn thận áp lên nửa khuôn mặt Ngải Bảo.
Mặt Ngải Bảo mềm mại, Nghiêm Đường nâng niu trong tay như thể mình bắt được một đám mây mập mạp.
“Thật ra, Bảo Bảo, anh không biết nên nói gì mới tốt.” Nghiêm Đường thẳng thắn nói.
“Đối mặt với tình yêu em dành cho anh, anh hơi bối rối, không biết nên đáp lại em thế nào.” Tay anh ôm lấy mặt Ngải Bảo nói, “Một mặt anh nghĩ em vẫn còn là một đứa trẻ, có lẽ em chỉ là nhầm lẫn giữa sự ỷ lại và quyến luyến nhất thời với tình yêu. Mặt khác anh lại nghĩ anh đối với em, rốt cuộc là loại tình cảm gì? Có phải là vì thường ngày anh làm ra hành vi nào quá mức mới khiến em như vậy hay không?”
Ngải Bảo cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Nghiêm Đường.
Lòng bàn tay và vòng tay của Nghiêm Đường là đất liền của Ngải Bảo, em phải dựa vào chúng để hạ cánh xuống thế giới này.
Nghiêm Đường nói tiếp: “Nhưng lời nói vừa rồi của em khiến anh nhận ra em không hẳn là một đứa trẻ non nớt. Em phân biệt được trước và sau, logic của em gần như hoàn thiện. Tuy anh không thể hiểu ý nghĩa của định mệnh mà em nói là gì, nhưng anh vẫn bằng lòng tin tưởng, trong thế giới của em, em đối với anh là tình yêu, điều này không cần anh phủ quyết hay phán xét…”
“Anh sẽ không phủ nhận tình yêu của em, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường buông bàn tay đang ôm nửa khuôn mặt mũm mĩm của Ngải Bảo xuống, “Nhưng Bảo Bảo, anh vẫn nên nói cho em biết, anh đối với em có lẽ không có loại tình cảm như vậy.”
Nghiêm Đường nói xong, im lặng nhìn thẳng vào Ngải Bảo.
Ngải Bảo cũng im lặng nhìn Nghiêm Đường.
“Anh xin lỗi.” Nghiêm Đường khẽ nói.
Sắc mặt Ngải Bảo bình tĩnh đến bất ngờ, tựa như mặt hồ không bị gió thu làm phiền.
“Không sao ạ.” Ngải Bảo nói.
“Nghiêm Nghiêm sẽ ở bên em mãi, đúng không ạ?” Em nghiêng đầu hỏi.
Nghiêm Đường gật đầu: “Đúng, anh sẽ ở bên Ngải Bảo mãi, vào ngày đầu tiên trở thành người giám hộ của em, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chăm sóc em, bảo vệ em, yêu thương em mãi mãi.”
Chẳng qua không phải với tư cách người yêu.
Mà là người giám hộ và người được giám hộ.
Ngải Bảo cười rộ lên, em lại lặp lại lời vừa nói: “Vậy không sao ạ.”
Em nói: “Thời gian sẽ nói lên tất cả!”
Nghiêm Đường không biết mình nên nói gì.
Anh nhìn Ngải Bảo, nhất thời không nói nên lời.
“Nhưng mà Nghiêm Nghiêm có thể hứa với Ngải Bảo không?” Ngải Bảo kéo tay Nghiêm Đường, bàn tay trắng trẻo mập mạp nắm lấy bàn tay đen và to của Nghiêm Đường, “Khi tình yêu nói xin chào với Nghiêm Nghiêm, Nghiêm Nghiêm cũng phải nói cho Ngải Bảo biết.”
Nghiêm Đường nhìn bàn tay mềm mại của Ngải Bảo áp lên mu bàn tay mình.
Anh dừng lại một lát.
Anh ngẩng đầu đối mặt với Ngải Bảo.
Nghiêm Đường lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt Ngải Bảo.
Bóng dáng anh hơi méo mó, không rõ ràng.
Nghiêm Đường đột nhiên lại nhớ đến mấy câu thơ trong bài thơ của Ngải Bảo anh vừa xem…
“Chỉ khi anh ôm em
Ở trong đôi mắt anh
Em mới thấy chính mình”
Anh đối với Ngải Bảo rốt cuộc là gì?
Ngải Bảo đối với anh rốt cuộc là gì?
Nghiêm Đường im lặng hồi lâu.
Bàn tay mập mạp trên mu bàn tay anh cũng im lặng theo.
Hồi lâu sau, Nghiêm Đường lại nhìn về phía Ngải Bảo.
Anh lật tay lại, nắm lấy bàn tay của Ngải Bảo, anh nghe thấy mình nói:
“Được.”
Nếu hết thảy là định mệnh, vậy thì hãy để thời gian chứng minh.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.