“Em yêu anh mãi đến tận Mặt trăng.” Nói xong, chú thỏ con Nhắm mắt lại. … Nghiêm Đường và Ngải Bảo ngồi trên bậc thang trong phòng. Sau khi Nghiêm Đường đọc bài thơ kia, anh quyết định nói chuyện nghiêm túc với Ngải Bảo trước. Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Nghiêm Đường biết tình yêu sâu sắc ẩn chứa trong bài thơ này đã vượt xa tất cả những bài thơ khác mà Ngải Bảo từng cho anh xem. Nó đã thoát khỏi sự yêu thích đơn thuần mang tính quyến luyến của một người trẻ tuổi đối với người lớn tuổi hơn, thay vào đó là một tình yêu nồng cháy đến kinh ngạc. “Bảo Bảo, em có biết chúng ta có quan hệ gì không?” Nghiêm Đường chậm rãi hỏi Ngải Bảo đang dựa vào vai mình. Anh vẫn như thường lệ ngồi sát vai Ngải Bảo một cách thân mật. Mặc cho Ngải Bảo vòng tay ôm lấy một cánh tay mình. “Ý của anh là về mặt pháp luật là quan hệ gì.” Nghiêm Đường bổ sung một câu. “Em biết ạ.” Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, “Nghiêm Nghiêm là anh trai của Ngải Bảo.” Nghiêm Đường gật đầu. “Đúng, là anh trai.” Anh nói, “Anh là người giám hộ của Ngải Bảo, đúng không?” Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ.” Tuy nhiên em vẫn chưa hiểu gì. Vậy thì có quan hệ gì chứ? Nghiêm Đường nhìn ra sự nghi hoặc của Ngải Bảo. Anh mím môi, dừng lại một chút. Anh không biết nên nói chuyện này với Ngải Bảo thế nào. “Vậy…” Nghiêm Đường đắn đo một lát, hỏi tiếp, “Ngải Bảo có biết mối quan hệ này có nghĩa gì không?” Ngải Bảo không hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761687/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.