Can đảm là khi bạn biết một bí mật, Nhưng vẫn hứa sẽ không nói cho ai biết. … Ngải Bảo uống say, không phải không có chỗ hay, ít nhất em ngủ ngon hơn bình thường rất nhiều. Nghiêm Đường tắm rửa sạch sẽ cho Ngải Bảo đang ngủ mơ, đặt lại lên giường, mới phát hiện bụng nhỏ của em phập phồng lên xuống, tiếng ngáy còn vui sướng hơn bình thường. Đợi đến ngày hôm sau Ngải Bảo tỉnh lại, em đã quên sạch chuyện hôm qua sợ mình bị nướng, nói mình là heo. Em chỉ hơi khó hiểu tại sao mình lại không ôm Nghiêm Đường ngủ. Ngải Bảo nhích mông, nhấc cánh tay rắn chắc của Nghiêm Đường lên, chui tọt vào lòng Nghiêm Đường. Nghiêm Đường đã tỉnh từ lúc Ngải Bảo mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, nhìn đông nhìn tây. Anh cố ý đợi Ngải Bảo tự mò đến, mới đột nhiên ra tay, vèo một cái bắt lấy Ngải Bảo nghịch tay anh. Ngải Bảo thấy bàn tay mập của mình đột nhiên bị bắt, kêu “á” một tiếng, giật cả mình. “Nghiêm Nghiêm!” Sau khi em phát hiện Nghiêm Đường thức giấc, sự kinh hãi nhỏ bé ấy biến thành niềm vui. Ngải Bảo ôm lấy Nghiêm Đường, hớn hở chào anh. Nghiêm Đường cúi đầu xoa mái tóc xoăn đầy sức sống của Ngải Bảo. “Chào buổi sáng, Bảo Bảo!” Anh nói, rồi ngồi dậy xem đồng hồ. Công ty họ đặt lịch xuất phát đến hòn đảo lúc 10 giờ sáng, bây giờ đã gần chín giờ. Anh và Ngải Bảo rửa mặt, sau đó đến nhà hàng tự chọn của khách sạn dùng bữa sáng, rồi thu dọn chút đồ đạc là đến giờ khởi hành.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761694/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.