Can đảm là khi bạn biết một bí mật,
Nhưng vẫn hứa sẽ không nói cho ai biết.
…
Ngải Bảo uống say, không phải không có chỗ hay, ít nhất em ngủ ngon hơn bình thường rất nhiều.
Nghiêm Đường tắm rửa sạch sẽ cho Ngải Bảo đang ngủ mơ, đặt lại lên giường, mới phát hiện bụng nhỏ của em phập phồng lên xuống, tiếng ngáy còn vui sướng hơn bình thường.
Đợi đến ngày hôm sau Ngải Bảo tỉnh lại, em đã quên sạch chuyện hôm qua sợ mình bị nướng, nói mình là heo.
Em chỉ hơi khó hiểu tại sao mình lại không ôm Nghiêm Đường ngủ.
Ngải Bảo nhích mông, nhấc cánh tay rắn chắc của Nghiêm Đường lên, chui tọt vào lòng Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường đã tỉnh từ lúc Ngải Bảo mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, nhìn đông nhìn tây.
Anh cố ý đợi Ngải Bảo tự mò đến, mới đột nhiên ra tay, vèo một cái bắt lấy Ngải Bảo nghịch tay anh.
Ngải Bảo thấy bàn tay mập của mình đột nhiên bị bắt, kêu “á” một tiếng, giật cả mình.
“Nghiêm Nghiêm!” Sau khi em phát hiện Nghiêm Đường thức giấc, sự kinh hãi nhỏ bé ấy biến thành niềm vui.
Ngải Bảo ôm lấy Nghiêm Đường, hớn hở chào anh.
Nghiêm Đường cúi đầu xoa mái tóc xoăn đầy sức sống của Ngải Bảo.
“Chào buổi sáng, Bảo Bảo!” Anh nói, rồi ngồi dậy xem đồng hồ.
Công ty họ đặt lịch xuất phát đến hòn đảo lúc 10 giờ sáng, bây giờ đã gần chín giờ.
Anh và Ngải Bảo rửa mặt, sau đó đến nhà hàng tự chọn của khách sạn dùng bữa sáng, rồi thu dọn chút đồ đạc là đến giờ khởi hành.
Hôm nay tinh thần Ngải Bảo vô cùng phấn chấn, đôi mắt sáng long lanh.
Bữa sáng em ăn món bánh pudding dừa chưa từng ăn bao giờ.
Bánh pudding dừa mềm mềm dẻo dẻo, có vị sữa dừa đậm đà, mà trên bánh lại rưới một lớp nước cốt dừa, vị ngọt thanh mát.
Ngải Bảo ăn hết cả một đĩa lớn.
Lúc Nghiêm Đường dắt em ra ngoài, chuẩn bị lên ca nô, Ngải Bảo vẫn còn quyến luyến không quên.
Em dựa vào vai Nghiêm Đường, hỏi anh: “Ngải Bảo có thể quay lại ăn bánh pudding dừa không ạ?”
Nghiêm Đường không nói gì, anh cúi người mở ba lô, lấy một hộp đựng đồ ăn trong suốt.
Bên trong toàn là những miếng bánh pudding dừa mềm dẻo.
Ngải Bảo oa một tiếng, vui vẻ nhận lấy.
Em nở một nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn Nghiêm Nghiêm!” Ngải Bảo cọ khuôn mặt trắng nõn của mình vào má Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo mở hộp, chỉ nhắc em ăn từ từ, kẻo bị nghẹn.
Sáng nay anh thấy Ngải Bảo rất thích món bánh pudding dừa này nên cố ý mua một phần từ nhà hàng của khách sạn, chỉ là lúc đó Ngải Bảo mải ăn, không hề chú ý.
Đi chơi đảo, vì đông người nên công ty YT tìm hai hướng dẫn viên địa phương, nhân viên cũng chia làm hai nhóm lên du thuyền cỡ vừa.
Còn Nghiêm Đường cùng các quản lý cấp cao ngồi riêng một chiếc du thuyền, đi đến đảo trước.
Chiếc du thuyền các quản lý cấp cao ngồi riêng theo Nghiêm Đường thấy cũng không cao cấp quá mức. Chẳng qua là chỗ ngoài trời nhiều hơn, có người không sợ nắng không sợ nóng, ở bên ngoài chụp ảnh đẹp hơn mà thôi.
Vốn dĩ trước đó, có vài quản lý cấp cao thân thiết với Nghiêm Đường trêu chọc hỏi anh sao không thấy du thuyền riêng của sếp vậy?
Nghiêm Đường xua tay, anh am hiểu các môn thể thao dưới nước thật nhưng không thể nói là thích.
Thứ xa xỉ như du thuyền riêng vẫn nên miễn đi, anh mua về chỉ để đó cho rỉ sét mà thôi.
Các quản lý cấp cao đến bắt chuyện thấy Nghiêm Đường lại chuyển ánh mắt sang em trai mình, nên đều biết ý ngồi về chỗ cũ.
Trần San hơi say sóng, mặt mày xanh lét đứng ở đuôi du thuyền hóng gió, không tham gia hoạt động giải trí trêu chọc Nghiêm Đường.
Dù sao thì Nghiêm Đường sống giản dị, thậm chí có phần quê mùa vẫn luôn là chủ đề đùa giỡn trong giới quản lý cấp cao.
Tốc độ du thuyền đủ nhanh, đến khi Ngải Bảo ăn gần một nửa hộp bánh pudding dừa, họ đã có thể nhìn thấy đích đến từ xa.
Hòn đảo này nhìn từ xa vẫn có vẻ hoang sơ, những cây dừa cao thấp không đều xếp chồng lên nhau, trên đảo không nhìn thấy tảng đá lớn hay sườn đồi gì, chỉ thấy một bãi cát nhạt màu trải dài trên biển.
Nghiêm Đường đeo ba lô, dắt tay Ngải Bảo, bước lên đảo.
Du thuyền của họ sẽ đến đón vào lúc bốn giờ chiều.
Tất cả đồ đạc đều phải tự mình mang theo.
“Ồ, những con đường này được thiết kế thật sáng tạo.” Trần San lấy điện thoại ra, chụp vài tấm hình con đường ván gỗ quanh co khúc khuỷu dưới chân.
Người thiết kế hòn đảo này coi như có tâm, sửa một con đường tham quan lấy thân cây hai bên làm trụ đỡ, cao hơn mặt đất một đoạn.
Con đường này cao hơn bãi cát, vừa hay để người ta nhìn thủy triều ven biển phía dưới mà không bị bẩn chân, cách đó không xa là khu rừng nguyên sinh, con đường này có thể bảo vệ môi trường sinh thái của rừng tốt hơn, không để rừng bị giẫm đạp trơ trụi vì quá nhiều người tham quan.
Ngải Bảo dắt tay Nghiêm Đường, vừa lắc tay, vừa ngân nga ca hát.
Em vừa ăn một phần bánh pudding dừa, tâm trạng vô cùng tốt.
Nhân viên công ty đến sau còn có hoạt động team building, ví dụ như mấy người một nhóm cùng nhau tìm thứ gì đó trong rừng.
Nghiêm Đường không chơi trò chơi này, một nhóm người đến đảo xong, đã tự giác tản ra, tìm niềm vui riêng.
Trần San nằm trên ghế dựa ở bãi cát.
Cô gọi một ly nước ép trái cây và một đĩa trái cây thập cẩm ở nhà hàng cách đó không xa, mặc bikini gợi cảm, đeo kính râm, ung dung nằm trên ghế dựa, chờ phơi mình cho đen.
Hôm nay trời nhiều mây, nắng không quá gắt, thời tiết quang đãng.
Thực ra cô muốn phơi đen cũng không dễ.
Hòn đảo này có lịch sử khai thác không lâu, khách du lịch đến không nhiều, ô nhiễm chưa nặng, nước xung quanh sạch sẽ.
Sáng nay lúc thức dậy, Nghiêm Đường đã nói trước với Ngải Bảo, hôm nay xuống nước chơi một chút. Vì thế, Ngải Bảo còn mang theo chiếc phao bơi vịt vàng của mình.
Vốn dĩ em muốn ôm theo bạn tắm vịt con của mình đi cùng, nhưng Nghiêm Đường nói với em, sóng biển rất lớn, thả vịt vào, nó có thể sẽ bị lạc, không bao giờ quay về được nữa.
Ngải Bảo suy nghĩ, cảm thấy rất có lý, cuối cùng em vẫn mang theo người họ hàng xa của vịt con – phao bơi vịt vàng!
Hôm nay em mặc chiếc quần bơi màu đen cùng kiểu với Nghiêm Đường, chiếc quần bơi Cậu Bé Bọt Biển hôm qua bị Nghiêm Đường giặt rồi, vẫn chưa khô hẳn.
Lúc Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đi ra, Trần San còn huýt sáo với Nghiêm Đường như nữ lưu manh.
“Oa, dáng người của anh Nghiêm đúng là gái thẳng nhìn mà rơi lệ, trai cong nhìn mà không kìm chế nổi đó nha.” Trần San tháo kính râm, dùng ánh mắt sắc bén cẩn thận quét dáng người Nghiêm Đường từ trên xuống dưới một lượt.
Toàn thân Nghiêm Đường là cơ bắp rắn chắc, vai rộng eo hẹp, là kiểu thân hình tam giác ngược cũng không nói quá. Vừa nhìn là biết thật sự luyện tập rất lâu.
Anh không cởi áo còn không nhìn ra, cởi ra mới biết cơ bụng rắn chắc đến bất ngờ.
Trần San có thể khẳng định nếu đám con gái trong công ty nhìn thấy đồ bơi của Nghiêm Đường, những người mê trai hét lên “Em có thể, em làm được” chắc chắn không ít.
Nghiêm Đường lười để ý đến cô, dắt Ngải Bảo tiếp tục đi.
Ngải Bảo rụt người sau lưng Nghiêm Đường, lén liếc Trần San một cái.
Mặc dù em không hiểu lời Trần San nói có ý gì, nhưng Ngải Bảo có thể đoán đại khái là khen dáng người Nghiêm Đường đẹp.
Thế là em lặng lẽ hỏi Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm, dáng người của Ngải Bảo có đẹp không?”
Nghiêm Đường ngẩn ra, anh không ngờ Ngải Bảo lại hỏi câu này.
Nghiêm Đường nghĩ đến cái bụng mềm mại của Ngải Bảo.
Anh trả lời rất khách quan: “Bảo Bảo, dáng người của em rất đẹp.”
Mềm mại, rất thoải mái.
Ngải Bảo nghe vậy, lập tức vui vẻ: “Dáng người của Nghiêm Nghiêm cũng rất đẹp ạ!”
Em ôm lấy tay Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường dở khóc dở cười xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo: “Vậy thì cảm ơn lời khen của Bảo Bảo.”
Đến bờ biển, Nghiêm Đường và Ngải Bảo từ từ xuống nước.
“Nghiêm Nghiêm, chân của em không chạm tới đất!” Ngải Bảo ôm chiếc phao bơi vịt vàng, sợ hãi bám lấy cánh tay Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường vỗ vai an ủi: “Đừng lo lắng Bảo Bảo, chúng ta không đi ra ngoài nữa, chỉ chơi loanh quanh gần đây thôi.”
Họ cách bãi cát không quá xa cũng không quá gần, Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, nửa bơi nửa đi trong biển vài phút là đến nơi, không thành vấn đề.
Nhưng Ngải Bảo vẫn căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên em xuống biển, đi đến nơi mình không chạm được chân xuống đất.
Dưới nước, ngón chân Ngải Bảo co lại.
Trên cánh tay Nghiêm Đường, hai bàn tay trắng trẻo béo mập của Ngải Bảo sắp nắm thành hai cái bánh bao.
Để an ủi Ngải Bảo, Nghiêm Đường nghĩ đến việc nói chuyện gì đó để chuyển hướng sự chú ý của em.
“Bảo Bảo, em còn nhớ tối hôm qua em say đã làm gì không?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo mờ mịt nhìn Nghiêm Đường.
Em cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn là một khoảng trống rỗng.
Chẳng lẽ tối hôm qua, Ngải Bảo không phải là uống rượu xong rồi ngủ thiếp đi sao?
“Ngải Bảo không biết đâu ạ.” Em ngoan ngoãn lắc đầu trả lời.
Tay vẫn bám chặt lấy Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường bật cười.
“Vậy để anh nói cho Bảo Bảo biết, tối hôm qua em uống say, biến thành Bảo Bảo heo.” Anh véo khuôn mặt nhỏ của Ngải Bảo.
Ngải Bảo rất kinh ngạc: “Ngải Bảo biến thành heo ạ?”
Em gạt bàn tay đang véo má phúng phính của mình ra: “Thật không ạ, Nghiêm Nghiêm?”
Mắt em trợn tròn nhìn Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường gật đầu: “Thật.”
Vẻ mặt anh rất đau đớn: “Bảo Bảo tối hôm qua uống rượu thật sự biến thành Bảo Bảo heo.”
Ngải Bảo vô cùng kinh ngạc.
Em nghi hoặc: “Nhưng Ngải Bảo là Bảo Bảo mà, sao lại biến thành heo được?”
Lần này em kinh ngạc đến mức không còn sợ hãi nữa, Ngải Bảo buông cánh tay vẫn luôn ôm chặt lấy Nghiêm Đường ra, vỗ nước biển bên cạnh mình, giống như trong bồn tắm ở nhà.
“Ngải Bảo là Bảo Bảo mà, không phải heo!” Ngải Bảo vẫn còn hơi nghi ngờ.
Nghiêm Đường nghiêm túc trả lời em: “Nhưng Bảo Bảo, em biến thành heo nhưng không phải là heo bình thường.”
Ngải Bảo ngẩng đầu thuận theo hỏi: “Vậy là heo gì ạ?”
Nghiêm Đường đáp: “Là Bảo Bảo heo.”
Anh nói, không kiềm chế được, lại véo khuôn mặt nhỏ của Ngải Bảo: “Đây là loại heo đáng yêu nhất thế giới.”
Ngải Bảo chưa từng nghe có loại heo nào tên là “Bảo Bảo heo”, nhưng đúng là Nghiêm Đường thường gọi em là Bảo Bảo heo.
Hai hàng lông mày Ngải Bảo nhíu lại.
Chẳng lẽ em thật sự là Bảo Bảo heo sao?
Lần đầu tiên Ngải Bảo nghi ngờ về chủng tộc của mình.
Tuy nhiên sự nghi ngờ này không kéo dài lâu.
Ngải Bảo không mấy để tâm đến vấn đề chủng tộc.
“Vậy Nghiêm Nghiêm có thích Bảo Bảo heo không ạ?” Ngải Bảo hỏi.
“Anh?” Nghiêm Đường chỉ vào mình, nhìn Ngải Bảo và gật đầu, tiếp tục trả lời, “Đương nhiên anh thích Bảo Bảo heo rồi.”
“Bảo Bảo heo là heo con đáng yêu nhất thế giới.” Nghiêm Đường cười nói.
Ngải Bảo lại nghĩ một lát.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo nói, “Vậy Ngải Bảo có thể là Bảo Bảo, cũng có thể là heo ạ!”
Em nói xong lại bổ sung một câu: “Nhưng chỉ được là Bảo Bảo heo thôi!”
Ngải Bảo nói rất nghiêm túc, em còn giơ tay phải của mình ra khỏi mặt biển, giơ một ngón trỏ với Nghiêm Đường, nhấn mạnh mình chỉ có thể là loại heo này thôi.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo trịnh trọng như vậy, suýt chút nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.
Anh giả vờ ho khan quay đầu đi, che miệng mình lại.
“Khụ… Ừm được.” Nghiêm Đường bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Anh tuyên bố Ngải Bảo không chỉ là Bảo Bảo, mà còn là Bảo Bảo heo, là heo con đáng yêu nhất thế giới.”
Ngải Bảo gật đầu, đợi Nghiêm Đường nói xong, lại bổ sung, “Còn là Bảo Bảo heo mà Nghiêm Nghiêm thích nhất!”
Nghiêm Đường gật đầu, tán thành câu nói của Ngải Bảo.
Nước biển xung quanh đều vỗ tay tán thưởng cho lời tuyên bố trịnh trọng của Nghiêm Đường và Ngải Bảo.
Sau khi giải quyết xong vấn đề quan trọng hàng đầu về chủng tộc, Nghiêm Đường cùng Ngải Bảo lang thang khắp nơi trên mặt biển.
Ngải Bảo thoải mái nằm trên chiếc phao bơi vịt vàng của mình, được Nghiêm Đường đẩy đi, tận hưởng cuộc sống như địa chủ.
Dù sao thì em là Bảo Bảo heo đáng yêu nhất thế giới.
Ngải Bảo ngẩng đầu, em có thể nhìn thấy trên bầu trời xanh biếc vô ngần, từng đám mây trắng đang kết bạn đồng hành.
Chúng vù vù bay đi, Ngải Bảo không biết chúng sẽ đi về đâu, hiện tại em và mây cách nhau quá xa, em không hỏi rõ được.
“Nghiêm Nghiêm, anh xem có đám mây to ơi là to!” Ngải Bảo kéo tay Nghiêm Đường, gọi anh ngẩng đầu nhìn mây.
Nghiêm Đường nhìn lên, đúng là vậy.
Có một đám mây khổng lồ, đang lướt qua trước mặt họ, họ ngẩng đầu lên, ngoài cái bụng béo ú của đám mây, những thứ khác đều bị che khuất.
“Đây là một con cá voi to ơi là to!” Ngải Bảo ngắm đám mây, đột nhiên thốt ra một câu.
Nghiêm Đường khó hiểu cúi đầu, hỏi Ngải Bảo tại sao mây lại là cá voi?
Anh nhớ trước đây Ngải Bảo từng nói với anh khi màn đêm buông xuống, cá voi sẽ bay lên trời, nhưng bây giờ là ban ngày, sao mây cũng thành cá voi?
Ngải Bảo chớp mắt: “Bởi vì mây là cá voi trên trời, cá voi là mây dưới biển ạ! Đến tối, mây rơi xuống biển thành cá và cá voi, cá voi và cá bay lên không trung thành mây ạ!”
Em giải thích rất rành mạch.
Nghiêm Đường nhìn bầu trời, lại nhìn biển cả, cảm thấy lời Ngải Bảo nói cũng đúng.
Ranh giới giữa trời và biển vốn không rõ ràng, đường chân trời xa xăm, cá voi nhảy một cái, mây đáp xuống, rồi biến mất.
Nghĩ như vậy, đúng là có lý.
Nghiêm Đường đẩy Ngải Bảo cùng phao bơi vịt vàng tiếp tục du ngoạn đại dương.
Giữa đường họ gặp một con cá nhỏ.
Cá nhỏ chào Ngải Bảo một tiếng, sau đó quẫy đuôi bỏ đi.
Người trên bờ đã lục đục đến.
Nghiêm Đường nhìn xa một chút, đa phần đều là nhân viên công ty của họ, có mấy nhóm đang chơi bóng chuyền bãi biển, có mấy người đang tạo dáng chụp ảnh, còn có vài người đang ngồi xổm trên bãi biển nhặt thứ gì đó, chắc là muốn tìm mấy chiếc vỏ sò xinh đẹp.
Anh và Ngải Bảo cứ lững lờ trên biển trước, yên tĩnh hơn…
Nghiêm Đường nghĩ vậy.
Bây giờ lá gan của Ngải Bảo lớn hơn, ngoài việc vẫn phải dắt tay Nghiêm Đường, đôi chân dưới nước đã bắt đầu đạp nước lung tung.
Em hào hứng kéo Nghiêm Đường đấu đá khắp nơi dưới đại dương.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.