🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Can đảm là bạn quyết định đi cắt tóc.

Nghèo?

Nghiêm Đường hồi tưởng.

Lúc đi học, gia đình anh đúng là không giàu có, anh và Nghiêm Đống sống trong một khu nhà tập thể, ba bữa cơm một ngày đều ăn đơn giản, thậm chí là sơ sài. Chỉ một đĩa rau xào, một đĩa thịt xào gì đó, cộng thêm cơm thừa tối qua.

Nhưng nói là nghèo thì không hẳn.

Khi đó, Nghiêm Đường tuy sống giản dị, học sinh khác tan học tiện tay mua một cốc trà sữa đã là tiền tiêu vặt mấy ngày của anh, nhưng chưa đến mức phải xin trợ cấp khó khăn.

Chỉ có thể nói miễn cưỡng sống qua ngày.

“Nghèo ấy à.” Nghiêm Đường nghĩ một lúc lâu, “Có lẽ là khoảng thời gian anh học đại học.”

Anh nhìn Ngải Bảo, giọng điệu bình thản, trong đó mang theo chút hoài niệm mà anh không tự biết.

Ngải Bảo mở to mắt, yên lặng nhìn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo, họ chậm rãi đi đến cuối con đường gỗ.

Cuối con đường là mấy bậc thang, người đi bộ có thể đi xuống, đến bãi cát.

Ngải Bảo kéo Nghiêm Đường ngồi xuống bậc thang, em nói chân của mình mỏi, muốn ngồi một lát.

Nghiêm Đường chiều theo em, ngồi xuống cạnh Ngải Bảo, thuận tiện ôm một chân của em vào lòng, xoa bóp cho em.

Ngải Bảo gối đầu lên vai Nghiêm Đường, hỏi anh: “Tại sao lúc đó Nghiêm Nghiêm lại rất rất nghèo ạ?”

Nghiêm Đường cụp mắt, nhất thời không nói gì.

Khoảng thời gian đó, Nghiêm Đường và Nghiêm Đống trở mặt hoàn toàn.

Nghiêm Đống uy hiếp nói không cho anh học phí và sinh hoạt phí, có bản lĩnh thì đừng về.

Tính tình Nghiêm Đường vốn ương ngạnh, Nghiêm Đống không cho, anh một xu cũng không lấy.

Nghiêm Đường mười tám tuổi thu dọn quần áo của mình, rời khỏi căn nhà cũ nát ọp ẹp, thật sự không bao giờ quay lại nữa.

Mái tóc xoăn của Ngải Bảo cọ vào má Nghiêm Đường, Nghiêm Đường mới hoàn hồn.

“Bảo Bảo, em còn nhớ hồi Tết Âm lịch, có một chú đến nhà chúng ta làm khách không?” Nghiêm Đường vừa xoa bóp bắp chân cho Ngải Bảo, vừa hỏi.

Ngải Bảo nghiêng đầu suy nghĩ.

Hình như là người khiến Nghiêm Nghiêm tức giận?

Ngải Bảo gật đầu: “Ngải Bảo nhớ mà!”

Nghiêm Đường tiếp tục nói: “Ông ấy là ba anh, trước đây vì một số chuyện, quan hệ của anh và ông ấy không tốt. Lúc anh thi tốt nghiệp cấp ba, ông ấy lén sửa nguyện vọng của anh – tức là lựa chọn trường đại học và ngành học của anh, anh và ông ấy vì thế mà trở mặt.”

“Sau đó, anh chưa có nguồn kinh tế đáng tin cậy, nên rất nghèo.” Nghiêm Đường nói.

Vẻ mặt anh dửng dưng, không nhìn ra được vui buồn.

Ngải Bảo không hiểu về việc điền nguyện vọng, em là Bảo Bảo heo học xong cấp hai một cách mơ hồ, rồi không đi học nữa.

Nhưng Ngải Bảo cảm nhận được việc điền nguyện vọng này nhất định là thứ gì đó rất quan trọng.

Quan trọng như kẹo mè vậy.

Thứ quan trọng này lại bị người khác trộm mất.

Ngải Bảo ôm Nghiêm Đường, dùng khuôn mặt mềm mụp của mình cọ vào cổ Nghiêm Đường.

“Nghiêm Nghiêm, đừng buồn nha.” Em an ủi Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường đặt chân của Ngải Bảo xuống.

Anh xoa mái tóc xoăn của Bảo Bảo heo đang an ủi mình, vô thức bật cười.

“Anh không buồn, Bảo Bảo.” Anh cũng vòng tay ôm lấy Ngải Bảo, cúi đầu vùi cằm mình vào mái tóc xoăn mềm mại của em.

Nghiêm Đường cụp mắt, nhìn Ngải Bảo trong lòng, trái tim vốn lạnh lẽo khi nghĩ về quá khứ lập tức mềm mại.

“Nhưng mà lúc đó, tuy nói là rất nghèo, anh lại không cảm thấy sống quá khó khăn.” Nghiêm Đường buông Ngải Bảo ra một chút, mỉm cười.

Ngải Bảo ngồi vào lòng Nghiêm Đường, nắm lấy tay anh.

Em ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, hỏi: “Tại sao ạ?”

Nghiêm Đường nhớ lại.

Có lẽ lúc ấy có thứ gì đó dồn nén trong lòng.

“Bởi vì anh quá bận. Năm nhất đại học anh bận làm thêm kiếm tiền, bận học tập để đạt thành tích tốt để chuyển ngành vào năm hai, cũng bận học những thứ mình hứng thú.” Nghiêm Đường nói, “Đến năm hai, anh vẫn rất bận, bận đuổi kịp các sinh viên cùng ngành, bận nhận việc làm thêm để nuôi sống bản thân. Lúc đó anh đã không còn thời gian dư thừa để nếm trải nỗi đau khổ và khó chịu của cái nghèo nữa.”

“Vậy bận rộn có vui không ạ?” Ngải Bảo hỏi.

Nghiêm Đường gật đầu: “Lúc đó, bận rộn rất vui. Tuy có lúc sẽ bận đến mức hoảng sợ, luống cuống tay chân, nhưng mỗi ngày, anh đều sống đủ đầy, mỗi ngày, anh đều cảm thấy mình đang từng bước thực hiện được ước mơ của mình.”

Ngải Bảo ồ một tiếng.

Em ôm lấy tay Nghiêm Đường, ngẫm nghĩ, chậm rãi tiêu hóa lời Nghiêm Đường nói.

Gió biển ban đêm hơi lớn, thổi vù vù, làm Ngải Bảo cảm thấy lành lạnh.

Em dán sát vào lòng Nghiêm Đường, lại hỏi: “Vậy ước mơ của Nghiêm Nghiêm là gì ạ?”

Nghiêm Đường sững người một lát.

Anh không ngờ, Ngải Bảo lại hỏi anh câu này.

“Ước mơ của anh à…” Anh ôm Ngải Bảo, vuốt lại mái tóc xoăn bị gió biển thổi hơi rối của em, “Trước đây, lúc học cấp ba, anh muốn phát triển một trò chơi do chính mình thiết kế. Lên đại học, anh từ ngành tài chính chuyển sang ngành công nghệ thông tin, cũng muốn làm ra một trò chơi thuộc về mình.”

Nghiêm Đường chỉ vào đầu mình, “Trò chơi này đã hình thành trong đầu anh rất nhiều năm, có lẽ trước đây, ước mơ của anh là làm ra nó, mang nó đến thế giới này.”

Ngải Bảo cầm lấy bàn tay Nghiêm Đường đang chỉ vào đầu mình, ôm vào lòng.

“Vậy Nghiêm Nghiêm có làm được không ạ?” Ngải Bảo chớp mắt hỏi.

Nghiêm Đường im lặng hồi lâu.

Có làm ra được không?

Trước đây, Nghiêm Đường nghèo khó rất lâu vẫn chưa làm ra được.

Năm ba đại học, anh thành lập một phòng làm việc, nhưng không phải để làm ra trò chơi đã tồn tại rất lâu trong đầu mình, mà chỉ để nhận gia công, phát triển trò chơi nhỏ kiếm tiền mà thôi.

Lúc đó, anh nghĩ tìm hiểu thị trường trước, rồi mới làm ra nó.

Sau này, phòng làm việc từng bước lớn mạnh, trở thành một công ty lớn.

Anh vẫn chưa làm ra được.

Lúc đó, anh nghĩ là công ty còn chưa ổn định, không cần thiết vì một ý tưởng của mình mà làm lớn chuyện, vẫn cứ làm việc theo trình tự là được.

Bây giờ, công ty của anh đã trở thành tập đoàn niêm yết, anh vẫn chưa làm ra nó.

Bởi vì đã rất lâu rồi Nghiêm Đường không nhớ đến nó.

Anh làm việc chăm chỉ, rất lâu rồi không chơi game.

Trò chơi từng sống động trong đầu Nghiêm Đường, mỗi lần khiến anh khi còn trẻ nhớ tới là nhiệt huyết sôi trào, đã rất lâu rất lâu không xuất hiện nữa.

Mỗi ngày Nghiêm Đường đều tận tụy làm việc, ăn cơm, tập thể hình, đi bar, nó đã rất lâu không hiện diện trong đầu Nghiêm Đường nữa.

“Không, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường trả lời.

“Anh nghĩ có lẽ anh đã lạc mất nó rồi.” Anh nói.

Lần đầu tiên Nghiêm Đường buồn bã vì phát hiện bản thân mình có lẽ đã hoàn toàn mất liên lạc với người bạn cũ từng hoạt động rất lâu trong đầu mình.

Trong lúc Nghiêm Đường nghèo khó và khó khăn nhất, anh không đánh mất nó, anh và người bạn cũ này dìu dắt nhau tiến lên.

Khi anh vượt qua được cửa ải khó khăn, phía trước là con đường bằng phẳng sáng lạn, anh lại đánh mất người bạn cũ của mình.

Ngải Bảo lặng lẽ nhìn Nghiêm Đường.

Em ôm lấy bàn tay phải của Nghiêm Đường, nó hơi lạnh, Ngải Bảo ôm ấp xoa một hồi mới làm nó ấm lên.

“Vậy thì hơi tệ nha.” Ngải Bảo nói.

Nghiêm Đường cúi đầu, nhìn Ngải Bảo.

“Nhưng không sao đâu ạ.” Ngải Bảo nắm lấy tay Nghiêm Đường, “Nó sẽ quay lại thăm Nghiêm Nghiêm mà.”

“Ước mơ của tất cả mọi người đều được vũ trụ cất giữ cẩn thận hết rồi. Khi chúng ta nhận ra nó, nó sẽ lại từ vũ trụ quay về lòng chúng ta.” Em nói.

Nghiêm Đường im lặng.

Anh không nói gì, chỉ cài một lọn tóc xoăn ra sau tai cho Ngải Bảo.

Mắt Ngải Bảo sáng long lanh, em nhìn Nghiêm Đường, Nghiêm Đường cũng nhìn em chăm chú.

Biển cả ào ào cuộn sóng, nó ngủ rất lâu, cuối cùng đã tỉnh giấc.

Một người đàn ông trầm lặng. Biển cả xem xét Nghiêm Đường một chút rồi đánh giá.

Nó lật người, nhìn Ngải Bảo.

Vận mệnh của cậu đan xen với anh ấy, Ngải Bảo. Biển cả nói.

Đúng vậy nha. Ngải Bảo trả lời.

Biển cả hỏi, các cậu đang buồn phiền vì điều gì thế? Biết đâu, tớ có thể giúp các cậu nghĩ cách.

Ngải Bảo dắt tay Nghiêm Đường, nói với biển cả, chúng tớ đang buồn phiền vì chuyện ước mơ.

Ước mơ của Nghiêm Nghiêm biến mất rồi. Em nói.

Biến mất rồi à? Biển cả ào ào cuộn sóng, ồ, đối với loài người, đây là chuyện thường tình. Ước mơ của họ hay đi du lịch lắm.

Ước mơ của họ luôn biến mất. Nó nói.

Nhưng đừng lo lắng, Ngải Bảo. Ước mơ của mỗi người đều sẽ quay về nơi nó sinh ra, biển cả nói, ước mơ dù có lang thang, cuối cùng vẫn sẽ về nhà.

Ngải Bảo đáp, tớ biết mà, nhưng tại sao Nghiêm Nghiêm không nói chuyện với Ngải Bảo?

Em nhìn vào mắt Nghiêm Đường, trong mắt Nghiêm Đường, em thấy những con đường không rõ ràng.

Cỏ dại mọc um tùm, nó ẩn mình trong cành khô lá mục.

Nghiêm Đường nắm bàn tay ấm áp của Ngải Bảo, anh vẫn không biết nên nói gì.

Anh và Ngải Bảo cứ như vậy, lặng lẽ ngồi yên.

Biển cả cuộn trào, nó xoắn mình thành một vòng xoáy sâu thẳm.

Tớ cho rằng nếu im lặng, nhất định là vì phải thỏa mãn yêu cầu của quá nhiều người. Biển cả nói.

Nó nói, tớ vẫn luôn ngủ say, im lặng là vì mỗi ngày có quá nhiều sông nhỏ, suối nhỏ và cả mưa, chúng chảy vào cơ thể tớ, chúng mang đến quá nhiều ưu phiền, đau khổ và rất nhiều thứ đã mất đi.

Mỗi ngày có hàng ngàn, hàng vạn giọng nói, nói với tớ rằng, tôi cần, tôi muốn, tôi hy vọng… Biển cả lẩm bẩm, cảm thấy hơi bất lực, vậy nên tớ luôn im lặng.

Ngải Bảo an ủi nó, vậy thì tệ thật, tớ ôm cậu một cái nhé.

Biển cả hơi xấu hổ, nó cuộn lên từng lớp sóng che đi khuôn mặt ngại ngùng của mình, ôi, eo tớ to lắm, cậu không ôm nổi đâu.

Nhưng nếu cậu muốn, cậu có thể ôm người đàn ông đối diện cậu.

Cậu ôm anh ấy một cái, anh ấy sẽ cảm thấy vui vẻ. Nó nói.

Thế là Ngải Bảo buông tay Nghiêm Đường ra.

Em dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy eo Nghiêm Đường.

“Nghiêm Nghiêm đừng buồn nha.” Ngải Bảo ôm Nghiêm Đường, như đám mây mập mạp ôm lấy cái cây cao cao.

Nghiêm Đường hoàn toàn không biết cuộc đối thoại của Ngải Bảo và biển cả.

Anh ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của Ngải Bảo.

Anh ngây người khoảng bốn năm giây mới phản ứng lại.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo ấm áp trong lòng mình, mái tóc xoăn của em bị gió biển thổi rối tung.

Y như biển cả nói, anh được cái ôm của Ngải Bảo an ủi.

Nghiêm Đường cúi người, cũng nhẹ nhàng ôm lấy vai Ngải Bảo.

“Cảm ơn em, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường nói.

Đối với Nghiêm Đường, Ngải Bảo ôm trong lòng rất ấm áp mềm mại, em là đám mây mềm mại nhất thế giới này, đồng thời là vùng biển xanh ngát nhất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.