Can đảm là bạn quyết định đi cắt tóc. … Nghèo? Nghiêm Đường hồi tưởng. Lúc đi học, gia đình anh đúng là không giàu có, anh và Nghiêm Đống sống trong một khu nhà tập thể, ba bữa cơm một ngày đều ăn đơn giản, thậm chí là sơ sài. Chỉ một đĩa rau xào, một đĩa thịt xào gì đó, cộng thêm cơm thừa tối qua. Nhưng nói là nghèo thì không hẳn. Khi đó, Nghiêm Đường tuy sống giản dị, học sinh khác tan học tiện tay mua một cốc trà sữa đã là tiền tiêu vặt mấy ngày của anh, nhưng chưa đến mức phải xin trợ cấp khó khăn. Chỉ có thể nói miễn cưỡng sống qua ngày. “Nghèo ấy à.” Nghiêm Đường nghĩ một lúc lâu, “Có lẽ là khoảng thời gian anh học đại học.” Anh nhìn Ngải Bảo, giọng điệu bình thản, trong đó mang theo chút hoài niệm mà anh không tự biết. Ngải Bảo mở to mắt, yên lặng nhìn Nghiêm Đường. Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo, họ chậm rãi đi đến cuối con đường gỗ. Cuối con đường là mấy bậc thang, người đi bộ có thể đi xuống, đến bãi cát. Ngải Bảo kéo Nghiêm Đường ngồi xuống bậc thang, em nói chân của mình mỏi, muốn ngồi một lát. Nghiêm Đường chiều theo em, ngồi xuống cạnh Ngải Bảo, thuận tiện ôm một chân của em vào lòng, xoa bóp cho em. Ngải Bảo gối đầu lên vai Nghiêm Đường, hỏi anh: “Tại sao lúc đó Nghiêm Nghiêm lại rất rất nghèo ạ?” Nghiêm Đường cụp mắt, nhất thời không nói gì. Khoảng thời gian đó, Nghiêm Đường và Nghiêm Đống trở mặt hoàn toàn. Nghiêm Đống uy hiếp nói không cho anh học phí và sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761696/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.