Can đảm là bắt đầu lại từ đầu.
…
Ngải Bảo rất thích món bít tết của nhà hàng đồ Tây này.
Em gắp từng đũa một, ăn ngon lành.
Nghiêm Đường đã cắt xong phần bít tết của Ngải Bảo, anh vừa xem Ngải Bảo gắp thịt bò ăn vui vẻ, vừa thỉnh thoảng gắp thêm rau cho em.
“Bảo Bảo, em phải ăn thêm rau khác nữa mới không bị nóng trong người. Thịt bò ăn nhiều sẽ bị nóng đó.” Nghiêm Đường dặn dò Ngải Bảo.
Ngải Bảo à một tiếng.
Sau khi nhai xong miếng thịt bò trong miệng, em cẩn thận gắp một sợi bắp cải tím Nghiêm Đường gắp cho trong đĩa lên, bỏ vào miệng nhai.
“Hơi đắng ạ!” Ngải Bảo nói.
Em lại nhai thêm: “Ngải Bảo không thích ăn cái này!”
Ngải Bảo nhíu mày, nuốt miếng bắp cải tím trong miệng xuống, mách với Nghiêm Đường: “Món rau màu tím này không ngon!”
Nghiêm Đường xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo, dỗ dành em: “Được rồi, chúng ta không ăn món rau này nữa, em uống nước ép trái cây đi.”
Bấy giờ Ngải Bảo mới hào hứng trở lại.
Em uống ừng ực một ngụm nước ép trái cây.
Ngải Bảo rất thích nước ép trái cây của nhà hàng này, tuy ở nhà dì Trương cũng ép nước cam, nhưng không biết tại sao, nước cam đựng trong chiếc cốc chân cao này ở nhà hàng lại ngọt và tươi như vậy.
Ngải Bảo uống một ngụm còn có thể cắn được vài tép quả.
Nghiêm Đường lo em uống nhiều đồ uống quá, không ăn được cơm, vẫn luôn dặn Ngải Bảo uống chậm lại.
Nghiêm Đường bất lực, mức độ kén chọn rau của Ngải Bảo cực kỳ cao. Tính đến hiện tại, món rau em thích ăn vẫn chỉ có cải thìa xào tỏi của công ty.
Lo liệu cho Ngải Bảo xong, thấy em tự ăn vui vẻ, Nghiêm Đường mới cắt bít tết của mình.
Phân loại bít tết không hề ít, dựa theo bộ phận của bò đã có thể chia thành mấy loại.
Ngoài việc một số loại cảm giác mềm hơn một chút, một số cảm giác dai hơn một chút thì Nghiêm Đường không nhận ra được sự khác biệt quá lớn.
Nhưng cá nhân anh vẫn thích bít tết ủ khô 14 ngày nhất, bảo Nghiêm Đường nói rõ lý do thì anh không nói được, anh chỉ cảm thấy ăn vào tươi mềm hơn một chút, vị cũng đậm hơn một chút.
“Bảo Bảo, em có muốn uống thêm một ly nước ép nữa không?”
Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo.
Ngải Bảo vừa ăn mấy miếng bít tết lại lén lút uống ừng ực nước ép trái cây, còn tưởng anh không nhìn thấy.
Ngải Bảo nuốt ngụm nước ép cuối cùng, em nhìn Nghiêm Đường, không hề ngượng ngùng khi bị bắt quả tang: “Muốn uống! Ngải Bảo muốn uống ạ!”
Em cầm cốc, mắt sáng long lanh.
Nghiêm Đường véo má Ngải Bảo, giao kèo với em: “Vậy lát nữa em phải ăn hết thịt và rau, không được chỉ uống nước ép trái cây.”
Ngải Bảo nghe lời gật đầu: “Vâng ạ!”
Nghiêm Đường cầm khăn ăn lau miệng cho Ngải Bảo, vừa rồi em uống nước ép không cẩn thận, quanh miệng toàn là nước ép màu vàng, nó cực kỳ nổi bật trên gương mặt em.
Anh lau xong, đặt khăn ăn vào đĩa sứ trắng, chuẩn bị ấn nút gọi bên cạnh.
Lúc này một nhân viên phục vụ tay cầm khăn trắng, bưng một ly rượu, đi thẳng đến bàn Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường ngẩn ra.
Anh không nhớ mình gọi bất kỳ loại rượu nào, nhưng nhân viên này nở nụ cười chuyên nghiệp, còn nhìn anh gật đầu, rõ ràng là nhắm về phía bàn của họ.
“Chào anh. Anh Hứa ở bàn số 6 bên kia gọi cho anh một ly, rượu vang trắng ngọt quý tộc của nhà Lafite, xếp hạng đệ nhất trong bảng phân loại Grand Cru năm 1855 tại vùng Sauternes, mời anh thưởng thức.” Nam phục vụ đặt ly rượu trước mặt Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường nhìn ly rượu trước mặt, rõ ràng là rượu vang trắng, lại dùng ly Brandy chân thấp bụng rộng để đựng, anh nhíu chặt mày.
Ngải Bảo từ sau lưng Nghiêm Đường ló đầu ra, em tò mò đánh giá ly rượu vừa lùn vừa béo trước mặt.
Nghiêm Đường đương nhiên là hiểu loại ly rượu này trong bữa ăn kiểu Tây chỉ đựng Brandy, là rượu dùng sau bữa ăn.
Tặng loại ly rượu này bất kể bên trong đựng loại rượu gì, không có lời nhắn nào khác, vậy thì đều cho thấy người tặng rượu hy vọng gặp mặt anh sau bữa ăn.
“Anh Hứa?” Nghiêm Đường nhớ lại lời nam phục vụ nói, “Chữ Hứa trong “ngôn ngọ”?”(1)
(1)
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Vâng, là anh Hứa ở bàn số 6.”
Sắc mặt Nghiêm Đường hơi thay đổi.
Nhưng chỉ trong vài giây, anh lại khống chế được cảm xúc của mình.
“Tôi không cần, mang về đi.” Anh bình tĩnh nói với phục vụ.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc.
Nhưng đây không phải lần đầu tiên anh ta gặp khách hàng từ chối rượu người khác tặng.
Tuy nhiên trước đây thường là một số khách hàng nữ từ chối rượu tặng của khách hàng nam bàn khác.
Nhân viên nhìn vị khách ở bàn số 6 kia, vị khách đó và vị khách bàn này tuổi tác tương đương, nhân viên phục vụ còn tưởng hai người là bạn bè, mượn việc tặng rượu để chào hỏi nhau mà thôi.
“Vâng, xin lỗi, làm phiền anh rồi. Chúc anh dùng bữa vui vẻ.” Nhân viên phục vụ hơi cúi người chào rồi bưng ly rượu đi.
Ngải Bảo ở bên cạnh, nhìn nhân viên phục vụ cầm ly rượu vừa lùn vừa béo lên.
Em rụt người vào lòng Nghiêm Đường một chút.
Nghiêm Đường cảm nhận được Ngải Bảo trong lòng, lúc này mới nhớ đến nước ép trái cây của Ngải Bảo.
Anh sắp xếp lại những suy nghĩ vốn hơi rối bời, bảo nhân viên phục vụ: “Phiền cậu lấy cho tôi thêm một ly nước ép nữa, nước cam ép.”
Nhân viên phục vụ đáp một tiếng “Vâng, anh chờ một lát”, rồi đi mất.
Nghiêm Đường ngồi yên tại chỗ, mím môi.
Anh Hứa?
Anh Hứa nào lại tặng rượu cho anh?
Nghiêm Đường vô thức xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo.
Cảm giác mềm mại quen thuộc trong lòng bàn tay khiến trái tim Nghiêm Đường vốn hơi bực bội bình tĩnh lại một chút.
“Nghiêm Nghiêm, anh làm rối tóc của Ngải Bảo rồi!” Ngải Bảo kháng nghị nắm bàn tay to của Nghiêm Đường trên đỉnh đầu mình xuống.
Nghiêm Đường mới hoàn hồn.
“Xin lỗi Bảo Bảo, vừa rồi anh mất tập trung.” Anh áy náy vuốt lại mái tóc trở nên rối bời của Ngải Bảo, “Có làm em đau không?”
Ngải Bảo cọ vào lòng Nghiêm Đường, em gối lên ngực anh, lăn lộn một vòng.
“Không đau đâu ạ.” Ngải Bảo dính lấy Nghiêm Đường, “Nghiêm Nghiêm không vui ạ?”
Ngải Bảo rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Đặc biệt là cảm xúc của Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường vuốt mái tóc xoăn của em: “Không, anh không không vui.”
“Chỉ là một người anh rất ghét hình như quay về, muốn gặp anh, anh cảm thấy rất đau đầu.” Anh cúi đầu, hôn lên cái trán trắng nõn của Ngải Bảo.
“Ra ngoài ăn cơm với Ngải Bảo rất vui.” Nghiêm Đường nói.
Ngải Bảo à một tiếng.
“Vậy chúng ta không để ý đến anh ta nữa!” Em ôm lấy tay Nghiêm Đường, “Nghiêm Nghiêm không thích anh ta, Ngải Bảo cũng không thích anh ta! Chúng ta cùng nhau không để ý đến anh ta!”
Ngải Bảo như thể đã thống nhất chiến tuyến với Nghiêm Đường, trịnh trọng nói với anh.
Sự khó chịu mơ hồ trên mặt Nghiêm Đường lập tức tan biến, anh dở khóc dở cười giơ tay véo má Ngải Bảo.
Đã rất nhiều năm, hoặc là nói từ sau tám, chín tuổi trộm gà bắt chó, anh chưa từng nghe thấy lời “nghĩa khí” như vậy nữa.
Ghét người mà người mình thích ghét chưa bao giờ là chuẩn mực đối nhân xử thế của một người khôn khéo.
“Vậy được, chúng ta đều không để ý đến anh ta.” Nghiêm Đường nói.
Ngải Bảo hài lòng gật đầu, mái tóc xoăn trên đỉnh đầu vểnh lên một chút.
Tuy nhiên có một số người, không phải bạn không muốn để ý đến, anh ta sẽ kịp thời dừng lại, biết không nên làm chuyện hèn hạ gây sự với bạn.
Khi nước ép trái cây của Ngải Bảo được mang lên, em và Nghiêm Đường khôi phục trạng thái vui vẻ ăn cơm, lại có người đi thẳng đến bàn của Nghiêm Đường.
Lần này không phải là nhân viên phục vụ.
Mà là một người đàn ông mặc vest đi giày da.
Người đàn ông này rất cao, gần đến tai Nghiêm Đường. Dáng người anh ta không tệ, tuy không to con bằng Nghiêm Đường, cơ bắp cũng không rõ ràng bằng Nghiêm Đường, nhưng được xem là đẹp, dù mặc vest, vẫn khiến người ta cho rằng bên trong là cơ bắp săn chắc, vừa nhìn là biết có tập gym.
Tóc anh ta hơi dài, buộc đuôi ngựa thấp, cộng thêm cặp kính không gọng trên mặt, cả người trông có vài phần nho nhã.
Anh ta mỉm cười tiến về phía Nghiêm Đường, đôi giày da đen bóng bước trên thảm dày không phát ra một tiếng động nào.
Anh ta như thể sắp gặp một người bạn cũ lâu ngày không gặp, bước đi nhẹ nhàng khoan khoái.
Nghiêm Đường ngẩng đầu nhìn thấy người đến, ánh mắt trở nên lạnh lẽo rất nhiều.
Khác với sự thờ ơ khi nhìn thấy Quách Gia Ngật, Nghiêm Đường nhìn thấy anh ta, vẻ mặt còn lạnh hơn bình thường mấy độ.
Dùng mặt lạnh như băng để hình dung cũng không quá đáng.
“Lâu rồi không gặp, anh Nghiêm.” Người đến cười tủm tỉm bưng ly rượu, đi đến trước bàn Nghiêm Đường.
Anh ta nhìn Nghiêm Đường, rồi nhẹ nhàng lướt qua Ngải Bảo bên cạnh vẫn đang vui vẻ gắp thịt bò.
Nghiêm Đường đặt dao nĩa xuống.
Anh lạnh lùng nhìn người trước mặt giống hệt mười năm trước, cười đến mức khiến người ta không chỉ ra được bất kỳ lỗi nào, chậm rãi phun ra tên của anh ta: “Hứa Tranh Thâm.”
Nụ cười trên mặt Hứa Tranh Thâm càng tươi hơn.
“Nhiều năm không gặp, anh Nghiêm thay đổi nhiều quá nhỉ.” Hứa Tranh Thâm nói.
Anh ta đi đến đối diện Nghiêm Đường, giơ ly rượu lên, như nói chuyện với ngươi bạn cũ một cách tùy ý.
Nghiêm Đường liếc anh ta, ồ một tiếng đầy ẩn ý.
Hứa Tranh Thâm không lúng túng, tự mình nói: “Cuối cùng tôi vẫn muốn về nước phát triển, sau này sẽ là đồng nghiệp với anh Nghiêm, xin anh Nghiêm chỉ giáo nhiều hơn.”
Anh ta cười nhìn Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường không thèm nhìn anh ta, cũng không đáp lại.
Hứa Tranh Thâm muốn Nghiêm Đường đáp lời: “Vị này… là bạn mới của anh Nghiêm à?”
Anh ta cười với Ngải Bảo.
Ngải Bảo nhai thịt bò, mở to mắt nhìn anh ta.
Giống như một con sóc đang tích trữ lương thực vào mùa đông, đột nhiên gặp phải một người lạ, miệng vẫn còn căng phồng.
Người đàn ông đang cười này, Ngải Bảo đã nói với Nghiêm Nghiêm là sẽ ghét anh ta nên em không giống như đối với người khác, lớn tiếng nói với Hứa Tranh Thâm “Chào anh ạ”.
Em không để ý đến Hứa Tranh Thâm, tiếp tục gắp thịt bò ăn, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước cam ép.
Phớt lờ triệt để hơn cả Nghiêm Đường.
Hứa Tranh Thâm không hề cảm thấy lúng túng, anh ta tự nhiên nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
“Không liên quan đến cậu.” Nghiêm Đường che Ngải Bảo ra sau lưng mình một chút, lạnh lùng liếc Hứa Tranh Thâm.
Mắt anh lóe ra tia lạnh lẽo.
Đây là ở bên ngoài, Nghiêm Đường không muốn lộ vẻ hung dữ dọa ai.
Ngải Bảo ở bên cạnh, anh phải kiềm chế.
Hứa Tranh Thâm và Nghiêm Đường nhìn nhau.
Anh ta nhìn đôi mắt Nghiêm Đường lạnh đến mức càng ngày càng làm người ta tổn thương, độ cong khóe miệng anh ta ngược lại càng lớn hơn.
“Vậy không làm phiền hai người nữa.” Hứa Tranh Thâm mỉm cười, nâng ly với Nghiêm Đường.
“Sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau, anh Nghiêm.” Anh ta nhẹ nhàng nói với Nghiêm Đường.
Giọng nói mang theo một sự quyến luyến khiến người ta rùng mình.
Nghiêm Đường nhìn ly rượu vang đỏ Hứa Tranh Thâm nâng lên, chất lỏng màu đỏ sậm bên trong lặng im, thông qua chiếc ly chân cao này, Nghiêm Đường nhìn thấy hình ảnh phản chiếu méo mó của mình.
Anh nhìn Hứa Tranh Thâm vẫn luôn nở nụ cười, không nói gì.
Ly rượu bên cạnh Nghiêm Đường chứa nửa ly rượu vang đỏ, nhưng anh không có ý định nâng ly với Hứa Tranh Thâm.
Anh không muốn có thêm bất kỳ liên hệ nào với người này nữa.
Hứa Tranh Thâm không vội, vẫn nâng ly rượu, cười tủm tỉm chờ đợi Nghiêm Đường.
Hai người họ giống như đang âm thầm đọ sức.
Ngải Bảo nuốt miếng thịt bò cuối cùng.
Em nhìn Nghiêm Nghiêm của mình, lại nhìn Hứa Tranh Thâm đối diện Nghiêm Đường vẫn giữ tư thế mời rượu.
Ngải Bảo nhìn ly rượu vang đỏ trong tay Hứa Tranh Thâm, nghiêng đầu suy nghĩ một lát.
Đột nhiên một tiếng “Keng” đặc trưng khi hai thứ làm bằng thủy tinh va chạm vào nhau vang lên.
Nghiêm Đường và Hứa Tranh Thâm đều kinh ngạc nhìn về phía Ngải Bảo.
“Tạm biệt nha!” Ngải Bảo giơ ly nước cam ép của mình lên và nói.
Em chớp mắt, vẫy tay với Hứa Tranh Thâm.
Ngải Bảo vừa mới cụng ly với Hứa Tranh Thâm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.