Dì thường nhìn ra biển, Không ngừng suy nghĩ về vấn đề này. … Ngải Bảo nhìn sợi dây chuyền vàng trên cổ Trần San. Hàm lượng vàng của sợi dây chuyền này chắc chắn là cao, dưới ánh đèn không quá sáng, Ngải Bảo nhìn nó, cứ ngỡ như đang nhìn một bãi cát mịn màng. Bãi cát uốn lượn trải dài, lấp lánh ánh vàng dưới nắng. “Nó đẹp thật đó ạ.” Ngải Bảo nói, “Nó có tên không ạ?” Trần San lắc đầu, cô cười trả lời Ngải Bảo: “Nó không có tên đâu.” Ngải Bảo cảm thấy khó hiểu. Em nhìn chú Rồng Xanh Lá trong lòng mình. Rồng Xanh Lá cũng nhìn Ngải Bảo, đôi mắt đen láy của nó cũng đầy vẻ khó hiểu. “Tại sao ạ?” Ngải Bảo hỏi. Trần San nhìn Ngải Bảo trước mặt, trên khuôn mặt Ngải Bảo là sự tò mò và nghi hoặc đơn thuần, đôi mắt to của em sáng long lanh, khiến người ta không muốn tùy tiện tìm cớ nào đó để lấp liếm cho qua. Trần San chạm vào sợi dây chuyền vàng trên cổ mình. “Bởi vì đây là mẹ tặng cho chị.” Cô nói, “Lúc mẹ tặng cho chị, không nói cho chị biết tên của nó, nên chị không rõ lắm.” Ngải Bảo à một tiếng: “Vậy thì tiếc thật đó ạ.” Trần San bật cười: “Đúng vậy, đây thật sự là một điều tiếc nuối.” Trần San nói xong thì đưa thực đơn cho Ngải Bả: “Ngải Bảo, em xem thử muốn ăn gì nào.” Đây là cuốn thực đơn được thiết kế riêng cho trẻ em cô cố ý lấy từ chỗ nhân viên phục vụ, bên trong ngoài giá tiền thì hầu như không có chữ, chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761710/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.