🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tốt lắm, cuối cùng cậu cũng chú ý đến ta.

Ta là Thần Chết.”

Nghiêm Đường về đến nhà, cố gắng kiểm soát bản thân không nghĩ đến chuyện của Nghiêm Đống.

Anh không muốn mang cảm xúc tiêu cực đến cho Ngải Bảo.

Dù thế nào đi nữa, đối mặt với Ngải Bảo luôn vui vẻ, Nghiêm Đường cũng muốn vui vẻ, chứ không muốn phá hỏng tâm trạng của em.

Trong thời gian ở cùng Ngải Bảo, đúng là Nghiêm Đường không có thời gian rảnh để suy nghĩ những chuyện linh tinh.

Anh vừa đến huyền quan, Ngải Bảo cùng với đôi dép lê heo con màu hồng mềm mại đã lạch bạch chạy tới.

Em ôm lấy một cánh tay của Nghiêm Đường, cái miệng nhỏ hé ra khép lại nói không ngừng, Nghiêm Đường thật sự không có tâm tư nào để suy nghĩ chuyện khác.

Anh nghe tiếng líu ríu của Ngải Bảo bên cạnh.

Ngải Bảo bám Nghiêm Đường rất chặt, một khi hai người họ ngồi sát vào nhau, xung quanh không có người nào khác, Ngải Bảo cứ phải chui vào lòng Nghiêm Đường mới chịu.

Giống như chú heo mập mạp quyến luyến cái ổ ấm áp của mình vậy.

Mỗi lần Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, anh đều cảm thấy tâm trạng mình tươi sáng hơn nhiều.

Ít nhất trong lòng không còn cảm giác lạnh giá như thể đang ở nơi cùng cực.

Tuy nhiên, khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo lên giường chuẩn bị đi ngủ, Ngải Bảo chép miệng, không còn quấn lấy Nghiêm Đường nói chuyện nữa, trong bóng tối tĩnh lặng, Nghiêm Đường lại không khống chế được mà suy nghĩ miên man.

Anh lại nghĩ đến Nghiêm Đống.

Nói ra có hơi máu lạnh nhưng trên thực tế, Nghiêm Đường không hề cảm thấy thương hại khi Nghiêm Đống mắc bệnh HIV.

Trước đây anh đã từng nhắc nhở Nghiêm Đống, không sớm thì muộn ông sẽ tự hủy hoại mình.

Lúc đó Nghiêm Đống say khướt, chẳng thèm để ý đến anh, loạng choạng đi ra khỏi nhà, không biết lại đi làm chó cho ai.

Điều thực sự khiến Nghiêm Đường khó có thể buông bỏ có lẽ vẫn là sự hận thù xen lẫn tình yêu và sự thất vọng không thể xóa nhòa của anh đối với Nghiêm Đống.

Khi Nghiêm Đường mở mắt, anh hồi tưởng đủ loại chuyện trong quá khứ, anh cảm thấy nội tâm không còn gợn sóng nữa, cảm thấy mình có thể chấp nhận kết cục bây giờ của Nghiêm Đống.

Nhưng khi nhắm mắt lại, trước mắt anh bắt đầu không ngừng hiện lên thời thơ ấu, Nghiêm Đống dẫn anh cùng đi thám hiểm rừng cây, cùng anh gấp máy bay giấy…

Nghiêm Đống cười vui vẻ, ông cùng Nghiêm Đường thả một con diều.

Không may, dây diều bị đứt, con diều bay đi rất xa.

Đó là màu sắc thời thơ ấu của anh.

Nghiêm Đống dắt Nghiêm Đường nhỏ bé, họ đứng trên bãi cỏ, nhìn con diều bay đằng xa.

Nghiêm Đường nhận ra anh vẫn không thể bình thản chấp nhận chuyện Nghiêm Đống có thể sẽ rời xa anh.

Mặc dù anh hận ông.

Nhưng anh cũng thương ông.

Nghiêm Đường mở mắt, nhìn căn phòng ngủ tối đen.

Anh không ngủ được.

Trong mắt Nghiêm Đường là ký ức và niềm yêu hận vỡ nát đầy đất, hòa trộn thành một mớ hỗn độn.

Cỏ dại mọc um tùm trong đáy mắt anh.

Nghiêm Đường nằm trên giường, vì sợ Ngải Bảo ham lạnh khiến mình bị cảm nên nhiệt độ điều hòa trong phòng ngủ không thấp, chỉ để 26 độ, nhưng Nghiêm Đường vẫn cảm thấy lạnh.

“Nghiêm Nghiêm…”

Ngải Bảo đột nhiên chui ra khỏi lòng Nghiêm Đường.

Một tay em dụi mắt, một tay mò mẫm Nghiêm Nghiêm của mình trong căn phòng ngủ tối đen.

Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo, tay anh giơ ra bắt lấy bàn tay mũm mĩm đang múa may khắp nơi của Ngải Bảo.

“Sao thế, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường hỏi, “Sao em không ngủ?”

Chất lượng giấc ngủ của Ngải Bảo trước nay luôn rất tốt, sau khi lên giường, thường chỉ cần gối vào lòng Nghiêm Đường tìm được vị trí thoải mái là có thể nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Ngải Bảo chép miệng: “Không ạ, Ngải Bảo muốn ngủ mà.”

Em dụi mắt rồi buông tay xuống, đôi mắt em nhìn Nghiêm Đường trong bóng tối đã bớt đi vẻ ngái ngủ, sáng trong hơn nhiều.

“Là Nghiêm Nghiêm không ngủ.” Ngải Bảo nói, “Sao Nghiêm Nghiêm còn chưa ngủ ạ?”

Nghiêm Đường không ngờ mình mất ngủ lại làm phiền đến Ngải Bảo.

Nhưng làm sao Ngải Bảo biết anh chưa ngủ?

Rõ ràng vừa rồi anh ôm Ngải Bảo trong lòng, cảm thấy Ngải Bảo ngủ ngon như mọi khi, không hay biết gì.

Ngải Bảo chớp mắt, trong bóng tối, đôi mắt to của em càng sáng hơn.

Em như thể nhìn ra sự nghi hoặc của Nghiêm Đường: “Bởi vì Nghiêm Nghiêm chưa hôn Ngải Bảo nha, Nghiêm Nghiêm đi ngủ sẽ hôn Ngải Bảo mà.”

Tối nay Ngải Bảo nhắm mắt, đợi đến sắp ngủ thiếp đi mà nụ hôn của Nghiêm Nghiêm còn chưa đến.

Vậy nên em mới mở mắt.

Nghiêm Đường chợt hiểu thì ra mỗi tối anh lén hôn Ngải Bảo, Ngải Bảo đều biết.

Thảo nào có lúc anh hôn lên trán Ngải Bảo xong, Ngải Bảo lại ngọ nguậy trong lòng anh.

Phòng ngủ không bật đèn, Nghiêm Đường vẫn có thể véo chính xác má của Ngải Bảo.

“Vậy Bảo Bảo nhắm mắt lại đi, anh hôn em một cái, em ngủ ngoan nhé.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo không đồng ý.

“Ngải Bảo không muốn ngủ nữa.” Em lắc đầu, “Ngải Bảo muốn nói chuyện với Nghiêm Nghiêm!”

Nghiêm Đường nhướng mày, hỏi em: “Vậy Bảo Bảo muốn nói chuyện gì nào?”

Mắt Ngải Bảo đảo một vòng, em ngẫm nghĩ.

Hai người họ đối mặt nhau nằm trong chăn, khuôn mặt trắng trẻo của Ngải Bảo đối diện với khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của Nghiêm Đường.

Lá cây ngả bóng lốm đốm trên tường, chúng khẽ lay động.

Lúc Nghiêm Đường và Ngải Bảo không nói chuyện, họ có thể nghe thấy tiếng điều hòa thổi hơi lạnh phát ra tiếng u u trong phòng cùng với tiếng ve kêu bên ngoài, cộng thêm tiếng thở của mình và của đối phương, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ng.ực nhau.

“Em muốn biết tâm sự của Nghiêm Nghiêm.” Qua một lúc lâu, Ngải Bảo nói.

“Nghiêm Nghiêm có tâm sự.” Em nói rất chắc chắn.

Giống như em biết chắc miếng kẹo mè này có ngọt hay không.

Nụ cười hờ hững trên mặt Nghiêm Đường thoáng tắt.

Anh nhìn Ngải Bảo, không biết phải làm sao.

Nghiêm Đường không cho rằng chuyện của Nghiêm Đống thích hợp để nói với Ngải Bảo.

Tuy nhiên, mắt Ngải Bảo sáng cực kỳ.

Trong bóng tối, đôi mắt ấy sáng lấp lánh nhìn Nghiêm Đường.

“Nghiêm Nghiêm nói cho Ngải Bảo biết được không ạ?” Ngải Bảo ôm lấy bàn tay hơi lạnh của Nghiêm Đường vào lòng mình, làm nũng cọ qua cọ lại.

Trước nay Nghiêm Đường đều không chịu nổi lời thỉnh cầu của Ngải Bảo.

Đặc biệt lại là lời thỉnh cầu nũng nịu như thế này.

Anh bất đắc dĩ nhìn Ngải Bảo bên cạnh.

Ngải Bảo gối trên chiếc gối mềm mại, mái tóc xoăn của em tùy ý xõa tung.

Nếu Nghiêm Đường đến gần em thêm chút nữa, mũi anh có thể chạm vào mái tóc xoăn của Ngải Bảo.

“… Bảo Bảo, không phải anh không muốn nói cho em.” Nghiêm Đường nói, “Mà là anh không biết phải nói với em chuyện này như thế nào.”

Ngải Bảo à một tiếng.

Em hỏi: “Đó là chuyện như thế nào ạ?”

“Là chuyện không tốt ạ?” Em nói.

Nghiêm Đường gật đầu: “Đúng vậy, là một chuyện rất tồi tệ.”

“Nó tồi tệ đến mức nào nha?” Ngải Bảo tiếp tục hỏi.

“… Tồi tệ đến mức nào…” Nghiêm Đường lẩm bẩm câu hỏi của Ngải Bảo, anh suy nghĩ, “Cũng không hẳn là một chuyện rất tồi tệ.”

“Nói là trong dự liệu cũng được.” Anh nói.

“Vậy Nghiêm Nghiêm có buồn không ạ?” Ngải Bảo chớp mắt.

Nghiêm Đường im lặng không nói.

Buồn sao?

Nghiêm Đường không biết phải định nghĩa tâm trạng của mình như thế nào.

Anh vừa cảm thấy Nghiêm Đống rơi vào kết cục này là đáng đời, là tự làm tự chịu, không có gì đáng thương hại.

Nhưng anh lại biết rõ sâu thẳm trong nội tâm, anh không muốn Nghiêm Đống chết.

Cho dù Nghiêm Đống là một kẻ cặn bã, Nghiêm Đường cũng hy vọng ông sống tốt.

Dường như có một cơn gió hè vừa thổi qua ngoài cửa sổ, bóng cây bị thổi xào xạc.

Nghiêm Đường nghĩ một lúc lâu mới trả lời Ngải Bảo, “Anh nghĩ là anh buồn, Bảo Bảo.”

Anh nói tiếp: “Anh không biết tại sao anh buồn, anh cũng không biết nên buồn vì ai.”

Nghiêm Đường nói đến mức chính mình cũng nghi hoặc.

Anh như vậy còn được coi là buồn sao?

Ngải Bảo dường như nghe hiểu.

“Ngải Bảo biết nỗi buồn này!” Em nói rất tự tin.

Thế là Nghiêm Đường khiêm tốn học hỏi Ngải Bảo: “Vậy thì Bảo Bảo, tại sao anh lại buồn như vậy?”

Ngải Bảo chớp mắt, em nhìn Nghiêm Đường trả lời nghiêm túc: “Nếu người ta quá vui vẻ, sẽ bay lên trời.”

Em vừa nói vừa thò một tay ra khỏi chăn, mô tả một chiếc máy bay, bay lên trần nhà.

“Vậy nên cần một chút xíu buồn bã, để người ta trở về mặt đất nha.” Ngải Bảo nói.

Bàn tay máy bay của em thu về, giơ một ngón út ra, lắc lư trước mặt Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường gật đầu.

“Vậy nếu rất buồn thì sao?” Anh lại hỏi.

“Nếu là nỗi buồn rất rất lớn.” Ngải Bảo lật người, nằm ngửa trên giường.

Em nhích mông, dang rộng hai tay, như thể ôm cả mặt trăng trên trời vào lòng.

“Nếu là nỗi buồn lớn đến chừng này.” Ngải Bảo quay đầu nhìn Nghiêm Đường, em dang rộng hai tay để ra hiệu nỗi buồn này nặng nề đến mức nào.

“Vậy thì cần một chút xíu vui vẻ là có thể trở về mặt đất rồi ạ.” Em vừa nói, vừa nghiêng người, nằm lại vào lòng Nghiêm Đường.

Ngải Bảo giơ một ngón út, lắc lư trước mặt Nghiêm Đường.

Nhưng nói xong em lại suy nghĩ, biến một ngón út thành một đốt ngón út.

“Chỉ cần một chút xíu thôi nha.” Em nói.

Nghiêm Đường ngắm Ngải Bảo trước mặt, người đang đo lường chút xíu vui vẻ cho anh xem.

Đây đúng là một chút xíu vui vẻ.

Anh nắm bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo.

“Nhưng Bảo Bảo, nếu anh có nỗi buồn rất rất rất rất rất rất lớn, khiến bản thân anh không thể tiêu hóa nổi thì sao?” Nghiêm Đường hỏi tiếp.

Anh muốn biết Ngải Bảo sẽ cho mình câu trả lời như thế nào.

Ngải Bảo để mặc Nghiêm Đường nắm bàn tay mũm mĩm của mình.

Mắt em đảo quanh, rất rõ ràng, em cũng đang suy nghĩ đề bài khó nhằn này.

Ngải Bảo ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn yên tĩnh trên đầu, hơi nhíu mày, suy nghĩ về bài toán khó này.

“Nếu là nỗi buồn rất rất rất rất rất lớn…” Ngải Bảo cúi đầu, nhìn thẳng Nghiêm Đường.

“Vậy cũng cần niềm vui rất rất rất rất rất lớn nha!” Em nói.

Bàn tay mập mạp của em vẽ một vòng tròn lớn giữa không trung để biểu thị niềm vui này lớn đến mức nào.

“Vậy anh phải làm sao để có được niềm vui đó?” Nghiêm Đường hỏi.

Anh hỏi xong lại cảm thấy làm khó Ngải Bảo nên bổ sung một câu: “Anh muốn nghe lời khuyên của Bảo Bảo.”

Ngải Bảo lại cảm thấy điều này rất dễ dàng: “Ngải Bảo biết mà!”

Em hất cằm, tỏ ra đắc ý.

Ngải Bảo bảo Nghiêm Đường cúi đầu, em muốn thi triển một phép thuật thần kỳ cho Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường nghe vậy rất phối hợp cúi đầu.

“Nghiêm Nghiêm nhắm mắt lại nha!” Nghiêm Đường đang cúi đầu nghe thấy Ngải Bảo nói.

“Ừ, anh nhắm…” Nghiêm Đường còn chưa nói xong, anh đột nhiên cảm nhận được sự tiếp xúc ấm áp mềm mại trên trán mình.

Sự tiếp xúc này rõ ràng như vậy, mềm mại như vậy.

Còn mang theo hương thơm ấm áp trên người Ngải Bảo.

Trong bóng tối, đôi mắt Nghiêm Đường mở to.

Ngải Bảo hôn lên trán Nghiêm Đường giống như Nghiêm Đường hôn lên trán em mỗi đêm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.