“Tốt lắm, cuối cùng cậu cũng chú ý đến ta. Ta là Thần Chết.” … Nghiêm Đường về đến nhà, cố gắng kiểm soát bản thân không nghĩ đến chuyện của Nghiêm Đống. Anh không muốn mang cảm xúc tiêu cực đến cho Ngải Bảo. Dù thế nào đi nữa, đối mặt với Ngải Bảo luôn vui vẻ, Nghiêm Đường cũng muốn vui vẻ, chứ không muốn phá hỏng tâm trạng của em. Trong thời gian ở cùng Ngải Bảo, đúng là Nghiêm Đường không có thời gian rảnh để suy nghĩ những chuyện linh tinh. Anh vừa đến huyền quan, Ngải Bảo cùng với đôi dép lê heo con màu hồng mềm mại đã lạch bạch chạy tới. Em ôm lấy một cánh tay của Nghiêm Đường, cái miệng nhỏ hé ra khép lại nói không ngừng, Nghiêm Đường thật sự không có tâm tư nào để suy nghĩ chuyện khác. Anh nghe tiếng líu ríu của Ngải Bảo bên cạnh. Ngải Bảo bám Nghiêm Đường rất chặt, một khi hai người họ ngồi sát vào nhau, xung quanh không có người nào khác, Ngải Bảo cứ phải chui vào lòng Nghiêm Đường mới chịu. Giống như chú heo mập mạp quyến luyến cái ổ ấm áp của mình vậy. Mỗi lần Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, anh đều cảm thấy tâm trạng mình tươi sáng hơn nhiều. Ít nhất trong lòng không còn cảm giác lạnh giá như thể đang ở nơi cùng cực. Tuy nhiên, khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo lên giường chuẩn bị đi ngủ, Ngải Bảo chép miệng, không còn quấn lấy Nghiêm Đường nói chuyện nữa, trong bóng tối tĩnh lặng, Nghiêm Đường lại không khống chế được mà suy nghĩ miên man. Anh lại nghĩ đến Nghiêm Đống. Nói ra có hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761716/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.