“Có chú vịt bảo với tôi là sau khi chết chúng ta sẽ biến thành thiên thần, Có thể ngồi trên mây nhìn xuống dưới.” “Rất có thể.” Thần Chết ngồi dậy, “Cậu vốn đã có cánh.” … Mùa hè năm nay, thật sự là nhiều tai ương và khó khăn. Vào một buổi chiều bình thường của tháng chín, Nghiêm Đường đột nhiên nhận được điện thoại của cô Lý. Là cô Lý bán đồ ăn sáng ở cổng Tây khu dân cư của Nghiêm Đường. “Alô, chào cô?” Nghiêm Đường nhìn tên hiển thị “Cô Lý”, còn chưa phản ứng kịp. “À, cậu Nghiêm, chào cậu, tôi là cô Lý bán đồ ăn sáng đây, cậu còn nhớ không?” Cô Lý ở đầu dây bên kia sợ Nghiêm Đường không nhớ ra nên bổ sung, “Tôi là chủ của Đại Thắng!” Bấy giờ Nghiêm Đường mới nhớ ra. Đây là chủ nhân của chú mèo mập mạp lịch lãm đến nhà Nghiêm Đường làm khách dịp Tết Nguyên Đán. Chỉ là tại sao cô lại gọi điện thoại cho anh? “Chào cô, tôi nhớ ra rồi, có chuyện gì không?” Nghiêm Đường hơi bối rối. Cô Lý ngại ngùng: “À, xin lỗi làm phiền cậu. Là thế này, cậu Nghiêm, Đại Thắng đã mất vào tối hôm kia, tôi muốn tổ chức tang lễ cho nó.” “Hai người đã giúp tôi rất nhiều, giúp tôi tìm thấy nó, vậy nên tôi muốn mời cậu và bạn nhỏ nhà cậu cùng đến… Cậu xem có tiện không?” Nghiêm Đường nghe vậy thì kinh ngạc: “Đại Thắng mất rồi?” Nhưng Nghiêm Đường tiêu hóa một chút, sự kinh ngạc trong lòng biến thành hiểu ra. Điều này cũng dễ hiểu, dù sao vào dịp Tết Nguyên Đán, cô Lý từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761720/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.