Vịt nghĩ, Không có mình, Ao hồ sẽ rất cô đơn. … Nghiêm Đường không biết phải đáp lại lời của Ngải Bảo như thế nào. Anh nghe câu trả lời của Ngải Bảo, cả người sững sờ. Ngải Bảo vẫn rất bình tĩnh, em nói xong còn buồn ngủ dụi mắt, dụi mặt vào vai Nghiêm Đường. Bình thản như thể lời em vừa nói chẳng khác gì lúc bình thường đòi kẹo mè với Nghiêm Đường. Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo trên vai mình buồn ngủ đến mức sắp không mở nổi mắt. Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ xe, rọi vào khuôn mặt trắng nõn của Ngải Bảo, như thể phát sáng. Anh nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào. “Ngủ đi, Bảo Bảo, lát nữa là về đến nhà rồi.” Nghiêm Đường chỉ có thể chuyển chủ đề như vậy. Ngải Bảo mơ màng ngẩng đầu liếc Nghiêm Đường, nhỏ giọng ừm một tiếng. Sau đó, Nghiêm Đường đặt gối kê cho Ngải Bảo ngay ngắn, để em có thể ngủ ngon hơn. Nghiêm Đường còn lấy chăn đắp kín cái bụng mềm mại của Ngải Bảo, điều hòa trong xe mở lớn, anh lo lúc không chú ý Ngải Bảo bị gió thổi cảm lạnh. Ngải Bảo ôm chiếc chăn lông mềm mại, ngủ thiếp đi. Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo ngủ, không trì hoãn nữa, khởi động xe bắt đầu quay về. Trên đường đi, trong xe chỉ có tiếng hơi lạnh thổi ra và tiếng thở đều đều của Ngải Bảo. Không biết Ngải Bảo mơ thấy gì, thỉnh thoảng chép miệng như nhấm nháp dư vị ngon lành nào đó. Nghiêm Đường lái xe, cảnh vật ngoài cửa sổ vặn vẹo thành những mảng màu khác nhau, nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761721/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.