“Khi cậu chết đi, ao hồ sẽ biến mất theo cậu Ít nhất đối với cậu là thế.” … Vào giữa tháng Chín, nhịp độ công việc của công ty YT dần chậm lại, nhân viên và quản lý cấp cao tạm dừng làm việc dưới áp lực lớn, miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm. Nghiêm Đường bắt đầu về nhà với Ngải Bảo vào khoảng tám giờ tối. Ngải Bảo vui mừng thấy rõ, so với việc em ngủ thiếp đi và Nghiêm Đường mới ngủ thì em thích nói chuyện với Nghiêm Đường một lúc, sau đó họ cùng đi vào giấc ngủ hơn. Gần đây Ngải Bảo có một sở thích mới, hơi kỳ lạ. Toàn thân Ngải Bảo nhẵn nhụi, nhưng Nghiêm Đường thì khác. Trên chân Nghiêm Đường lông, Ngải Bảo vô cùng tò mò với đám lông chân này. Mỗi tối, sau khi em và Nghiêm Đường nằm trong trong chăn, em đều lặng lẽ dùng bàn chân mập ú của mình cọ bắp chân Nghiêm Đường. Lúc đầu Nghiêm Đường còn không biết tại sao Ngải Bảo làm vậy, anh tưởng Ngải Bảo đang làm nũng, thuận tay ôm Ngải Bảo chặt hơn một chút. Nhưng Ngải Bảo vẫn cọ. Cọ đến mức Nghiêm Đường cảm thấy hơi nhột. “Bảo Bảo, chân em đang làm gì thế?” Nghiêm Đường co chân, tránh ược đòn tấn công bằng chân của Ngải Bảo. Anh cảm thấy dạo này mình không đắc tội gì với Ngải Bảo cả. Chẳng lẽ có chỗ nào đó nhưng anh không nhận ra? Mỗi ngày Nghiêm Đường tự kiểm điểm ba lần, có hôn Ngải Bảo không? Có cho Ngải Bảo ăn kẹo mè không? Lúc nói chuyện với Ngải Bảo có lơ đãng không? Có hôn, có cho, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761722/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.