“Tôi lạnh.” Vịt nói, “Anh có thể sưởi ấm cho tôi không?” … Nghiêm Đường đưa Ngải Bảo đến bệnh viện lấy giấy chứng tử của Nghiêm Đống trước, sau đó về nhà. Thật ra là do anh không có kinh nghiệm, đầu óc cũng không được tỉnh táo, nhất thời xúc động. Việc hỏa táng ở nhà tang lễ cần làm thêm các thủ tục khác. Anh mới chỉ lấy được giấy chứng tử, còn phải đi làm giấy phép mai táng nữa mới được. Mà việc này rõ ràng không thể hoàn thành trong tối nay. Huống chi, nhà tang lễ hơi xa, tận ngoại ô. Cho dù Nghiêm Đường lái xe với tốc độ nhanh nhất thì vẫn phải mất hơn 3 tiếng mới đến nơi. Trên đường đến bệnh viện, Ngải Bảo đã ngủ một giấc. Xe chạy xóc nảy lên xuống, Nghiêm Đường còn mang theo chiếc chăn vịt vàng mà em thích nhất, Ngải Bảo cảm thấy ngủ trên xe rất thoải mái. Cứ như thể em đang ngủ trên lưng một chú cừu, và chú cừu đó đang cõng em chạy khắp nơi trên thảo nguyên. Lúc quay về, Ngải Bảo tỉnh táo hơn nhiều, không ngủ được nữa. Ở bệnh viện, Nghiêm Đường mua cho Ngải Bảo mấy hộp sữa chocolate. Trên xe, Ngải Bảo vừa ôm chăn vịt vàng, vừa vui vẻ uống sữa. Ngải Bảo áp mặt vào cửa kính xe, cố rướn người nhìn ra ngoài: “Nghiêm Nghiêm, chúng ta đang đến đâu rồi ạ?” Nghiêm Đường trả lời: “Chúng ta đang ở bờ sông.” Ngải Bảo ồ một tiếng. Em nghĩ ngợi một lát, rồi nói với Nghiêm Đường: “Vậy Ngải Bảo với Nghiêm Nghiêm đi dạo bờ sông được không ạ? Bây giờ Ngải Bảo không ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761723/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.