🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tôi lạnh.” Vịt nói,

“Anh có thể sưởi ấm cho tôi không?”

Nghiêm Đường đưa Ngải Bảo đến bệnh viện lấy giấy chứng tử của Nghiêm Đống trước, sau đó về nhà.

Thật ra là do anh không có kinh nghiệm, đầu óc cũng không được tỉnh táo, nhất thời xúc động.

Việc hỏa táng ở nhà tang lễ cần làm thêm các thủ tục khác. Anh mới chỉ lấy được giấy chứng tử, còn phải đi làm giấy phép mai táng nữa mới được.

Mà việc này rõ ràng không thể hoàn thành trong tối nay.

Huống chi, nhà tang lễ hơi xa, tận ngoại ô. Cho dù Nghiêm Đường lái xe với tốc độ nhanh nhất thì vẫn phải mất hơn 3 tiếng mới đến nơi.

Trên đường đến bệnh viện, Ngải Bảo đã ngủ một giấc. Xe chạy xóc nảy lên xuống, Nghiêm Đường còn mang theo chiếc chăn vịt vàng mà em thích nhất, Ngải Bảo cảm thấy ngủ trên xe rất thoải mái.

Cứ như thể em đang ngủ trên lưng một chú cừu, và chú cừu đó đang cõng em chạy khắp nơi trên thảo nguyên.

Lúc quay về, Ngải Bảo tỉnh táo hơn nhiều, không ngủ được nữa.

Ở bệnh viện, Nghiêm Đường mua cho Ngải Bảo mấy hộp sữa chocolate. Trên xe, Ngải Bảo vừa ôm chăn vịt vàng, vừa vui vẻ uống sữa.

Ngải Bảo áp mặt vào cửa kính xe, cố rướn người nhìn ra ngoài: “Nghiêm Nghiêm, chúng ta đang đến đâu rồi ạ?”

Nghiêm Đường trả lời: “Chúng ta đang ở bờ sông.”

Ngải Bảo ồ một tiếng.

Em nghĩ ngợi một lát, rồi nói với Nghiêm Đường: “Vậy Ngải Bảo với Nghiêm Nghiêm đi dạo bờ sông được không ạ? Bây giờ Ngải Bảo không ngủ được.”

Nghiêm Đường hơi ngạc nhiên.

Anh hỏi Ngải Bảo: “Bảo Bảo, sao tự nhiên em lại muốn đi dạo thế? Không mệt à?”

Ngải Bảo lắc đầu: “Em không mệt ạ, Ngải Bảo muốn đi dạo cùng Nghiêm Nghiêm.”

Nghiêm Đường nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 4 giờ sáng, trời chưa sáng hẳn, chỉ mới hửng lên một vệt sáng trắng mờ ảo.

Nếu Ngải Bảo muốn đi dạo, anh đi cùng em một lát cũng không sao.

“Được rồi, Bảo Bảo, anh đỗ xe đã.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo gật đầu, em nhìn bầu trời đen kịt và dòng sông màu đen ngoài cửa sổ.

Em đã đến đây nhiều lần, nhưng lần này, dòng sông đang yên lặng ngủ say, không ai biết em và Nghiêm Đường đã từng tới đây.

Điều này khiến Ngải Bảo cảm thấy phấn khích.

“Đi thôi, Bảo Bảo, chúng ta xuống xe.” Nghiêm Đường vừa nói vừa giúp Ngải Bảo tháo dây an toàn.

Ngải Bảo dụi vào chiếc chăn vịt vàng của mình, tạm biệt nó: “Chăn ơi, một lát nữa gặp lại nha.”

Chiếc chăn vịt vàng cũng cọ vào khuôn mặt tròn trịa của Ngải Bảo.

Đối với Ngải Bảo, dòng sông lúc tờ mờ sáng không hề xa lạ, em và Nghiêm Đường đã từng nhìn thấy một lần.

Đó là vào rạng sáng ngày gần Tết Nguyên Đán, Nghiêm Đường đèo Ngải Bảo bằng xe moto đi ngắm cảnh đêm.

Nhưng đoạn sông mà họ dừng lại hôm nay chẳng có cảnh đêm nào để ngắm.

Ngoài dãy núi trải dài ra thì không còn gì khác.

Ngải Bảo vịn tay vào lan can, em cúi đầu nhìn dòng sông phẳng lặng dưới chân mình và Nghiêm Đường.

Dòng sông đang ngủ say, bề mặt phẳng lặng không chút gợn sóng.

Chỉ ở nơi sâu thẳm không ai biết đến, nó mới có những cơn sóng ngầm.

Ngải Bảo cứ nhìn chằm chằm dòng sông bên dưới, lần này em chỉ định ngắm nó thôi, chứ không chào hỏi.

“Bảo Bảo, em đừng vịn mạnh quá.” Nghiêm Đường kéo Ngải Bảo khỏi lan can, “Mấy cái lan can này cũ lắm rồi, em vịn vào đó, lỡ gãy một cái là em rơi xuống dưới đấy.”

Anh vừa nói vừa kéo Ngải Bảo sát vào lòng mình.

Ngải Bảo à một tiếng.

“Nghiêm Nghiêm, tại sao hôm nay anh không vui ạ?” Họ đi được một đoạn, Ngải Bảo hỏi Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường không ngờ Ngải Bảo lại hỏi mình.

Anh đắn đo một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói thật với Ngải Bảo.

Về việc đối mặt với cái chết của người thân, Ngải Bảo có lẽ còn trưởng thành hơn anh, em cũng không còn là trẻ con nữa, không cần phải che giấu làm gì.

“Bảo Bảo.” Nghiêm Đường chậm rãi cất lời.

Anh phát hiện ra khi anh gọi Ngải Bảo và Ngải Bảo nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe sáng ngời, những lời vốn khó nói trong lòng bỗng trở nên trôi chảy hơn nhiều.

“Ba của anh vừa qua đời vào tối nay.” Anh nói.

Ngải Bảo không tỏ ra khác lạ, em không đồng cảm, cũng không ngạc nhiên.

Em tiếp tục hỏi Nghiêm Đường: “Vậy chuyện đó làm Nghiêm Nghiêm buồn ạ?”

Nghiêm Đường cảm thấy khó trả lời.

Anh ôm Ngải Bảo, họ chậm rãi đi trên con đường ven hồ không hề xa lạ này.

Gió mùa hè thổi tới, mang theo hơi nước từ sông và sự khô nóng của đất liền, phả vào Ngải Bảo và Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường mím môi: “Có lẽ đó là một lý do.”

Ngải Bảo hỏi: “Vậy còn chuyện gì làm Nghiêm Nghiêm buồn như vậy nữa ạ?”

Em nhìn Nghiêm Đường, nhận ra anh do dự.

“Nghiêm Nghiêm nói cho Ngải Bảo nghe đi ạ.” Em ôm một cánh tay của Nghiêm Đường, lắc qua lắc lại làm nũng.

Nghiêm Đường dùng tay kia vuốt lại tóc mình, hất hết ra sau gáy.

“Thật ra anh không chắc lắm, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường nói với vẻ hơi bất đắc dĩ.

“Nếu nhất định phải nói thì…” Anh nhìn Ngải Bảo bên cạnh, ngừng lại một chút, “Có lẽ là vì ba anh trong quá khứ vẫn đóng vai trò là một người… khá quan trọng.”y

“Nghiêm Nghiêm đau lòng vì ông ấy ra đi ạ?” Ngải Bảo hỏi lại câu vừa rồi.

Nghiêm Đường mấp máy môi, anh phát hiện mình không nói nên lời.

Thật ra anh cũng không chắc chắn.

Trong những năm tháng thanh xuân đã qua, vì ba, anh coi t.ình d.ục như rắn rết.

Anh ghê tởm t.ình d.ục, ghê tởm hôn môi, vu.ốt ve và những thứ khác.

Mà tuổi mười sáu, mười bảy lại đúng là lúc con trai tò mò về thứ này nhất.

Khi anh mới biết yêu, lúc hẹn hò với Quách Gia Ngật, Quách Gia Ngật đã mời anh nhiều lần, sau khi Nghiêm Đường từ chối nhiều lần, y đành lui một bước, chỉ muốn hôn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường cảm thấy người yêu mà cứ từ chối mãi thì không ổn, nên anh do dự vài giây rồi đồng ý.

Anh nói với Quách Gia Ngật, chúng ta chỉ chạm môi thôi.

Quách Gia Ngật đồng ý.

Thế là Nghiêm Đường cố nén sự khó chịu, nhẹ nhàng áp môi mình vào môi Quách Gia Ngật.

Nhưng điều Nghiêm Đường không ngờ tới là Quách Gia Ngật không báo trước mà đưa lưỡi vào miệng anh.

Việc này khiến Nghiêm Đường đẩy Quách Gia Ngật ra ngay tại chỗ, buồn nôn rồi nôn.

Cảm giác ẩm ướt, nhớp nháp của chiếc lưỡi đó đến bây giờ Nghiêm Đường vẫn còn nhớ.

Sau đó, Quách Gia Ngật và Hứa Tranh Thâm quấn lấy nhau, lúc bị anh bắt gặp, Quách Gia Ngật còn chột dạ, song vẫn cảm thấy mình có lý.

Y nhìn Nghiêm Đường bằng ánh mắt như nhìn kẻ dị hợm, nói với anh: Chẳng lẽ chuyện này không phải đều do anh sao?? Là tự anh bài xích những thứ này, tôi mới đi tìm anh Hứa, không phải sao? Tại sao anh không tìm nguyên nhân từ chính mình? Mà chỉ biết trách tôi?? Anh không cảm thấy việc anh không thể thỏa mãn tôi, thậm chí hôn tôi cũng nôn giống như một kẻ vô dụng sao?

Lúc Quách Gia Ngật nói những lời này, khóe miệng còn sưng đỏ.

Đó là dấu vết do bị người khác cắn để lại.

Nghiêm Đường đã từng có một khoảng thời gian rất đau khổ.

Anh tự căm ghét bản thân vì không thể giống như người bình thường, giữ thái độ tích cực hoặc là bình thường với t.ình d.ục.

Nhưng đồng thời anh lại không thể chấp nhận thứ này, mỗi khi nghĩ đến t.ình d.ục, anh lại nghĩ đến dáng vẻ ba mình bò trên đất sủa điên cuồng như chó.

Mà người gây ra và làm trầm trọng thêm những nỗi đau khổ này, không nghi ngờ gì chính là ba anh – Nghiêm Đống.

Kể từ sau khi ly hôn, ông buông thả bản thân.

Ông không hề để tâm đến cảm nhận của Nghiêm Đường, dẫn người về nhà, bắt họ mặc đồ ngủ của mẹ Nghiêm Đường.

Họ ở trên giường, trên sàn nhà, trên ban công, làm những chuyện ghê tởm đó.

Nghiêm Đường từng đứng rất lâu trong bếp vào lúc nửa đêm.

Anh đã nghĩ đến việc dùng con dao đó đâm chết ba mình và tình nhân của ông.

Như vậy anh sẽ không còn khó chịu nữa, không còn bị xé rách giữa những mâu thuẫn nữa.

Trong quá khứ, cái bóng mà Nghiêm Đống phủ lên Nghiêm Đường, sự giày vò mà Nghiêm Đường phải chịu đựng, có lẽ chính là nguồn cơn khiến Nghiêm Đường khó lòng buông bỏ.

“… Bảo Bảo, anh không biết.” Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo.

Họ đi đến chiếc ghế dài bên bờ sông, ngồi xuống.

Nghiêm Đường vuốt mái tóc xoăn của Ngải Bảo bị gió đêm thổi rối tung.

“… Ba anh từng làm tổn thương anh, khiến anh sống trong đau khổ suốt một khoảng thời gian rất dài.” Nghiêm Đường nói, “Anh không biết là vì anh không thể quên được nỗi đau này mà hiện giờ người gây ra không còn nữa, nên nỗi căm phẫn ngập tràn trong anh không còn đối tượng để trút giận.”

“Hay là vì trong lúc hận ông ấy, anh lại luôn nhớ về hình ảnh ông ấy đối xử tốt với anh từ rất lâu về trước – Hay là cả hai?”

Nghiêm Đường nói: “Anh không rõ nữa.”

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường chăm chú, trong mắt em phản chiếu bóng đèn ven đường, trông như có những vì sao đang nhảy múa trong đó.

Nghiêm Đường nói tiếp: “Anh thấy mình rất tệ, Bảo Bảo.”

Anh và Ngải Bảo ngồi đối diện nhau, Nghiêm Đường dùng tay xoa mặt, muốn xua đi vẻ tiều tụy hiện hữu trên đó.

“Anh thấy mình rất thất bại, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường nói, “Mối quan hệ cha con giữa anh và Nghiêm Đống khiến anh có cảm giác thất bại sâu sắc. Thật ra anh nghĩ tận sâu trong lòng mình, anh vẫn yêu ông ấy. Anh biết ông ấy cũng vậy, ở một góc nào đó trong nội tâm, ông ấy cũng yêu thương con trai mình.”

“Anh vốn tưởng rằng mình còn nhiều thời gian để cải thiện mối quan hệ cha con giữa anh và ông ấy, rồi sẽ có một ngày anh có thể buông bỏ quá khứ, cùng ông ấy bình tĩnh ở chung một phòng.” Nghiêm Đường nhìn thẳng Ngải Bảo, anh nói với em những điều anh chưa từng nói với bất kỳ ai.

“Thế nhưng cuối cùng, anh phát hiện ra lần cuối cùng anh và ông ấy bình yên ở chung một phòng lại là lúc ông ấy nằm trên giường bệnh, còn anh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.” Anh nói.

“Xin lỗi, Bảo Bảo, anh nghĩ là do anh quá yếu đuối, anh không thể buông bỏ quá nhiều thứ.” Nghiêm Đường nói một cách cay đắng.

Vị đắng lan tỏa trong miệng anh.

Ngải Bảo không nói gì.

Em rướn người thơm lên má Nghiêm Đường.

“Nghiêm Nghiêm không yếu đuối đâu ạ.” Ngải Bảo nói, “Nghiêm Nghiêm chỉ là quá đau lòng, nên mới nghĩ vậy thôi.”

“Nhưng Nghiêm Nghiêm chưa bao giờ sai.” Ngải Bảo lắc đầu, phủ nhận lời Nghiêm Đường, “Tiếc nuối không thể trở thành nguồn cơn của đau khổ. Mất đi là mất đi, bị tổn thương là bị tổn thương, không thể vì người khác chết đi mà tất cả những chuyện trước kia của Nghiêm Nghiêm đều trở thành không nên.”

“Tại sao lại phải dành cho người chết địa vị cao hơn ạ?” Ngải Bảo nói, khuôn mặt tròn trịa của em hiếm khi không có biểu cảm gì, dưới ánh đèn, trông có vài phần lạnh lùng, “Vì họ không biết nói chuyện, hay là vì nỗi sợ hãi của con người đối với cái chết không biết trước?”

Nghiêm Đường ngạc nhiên trước những lời này của Ngải Bảo.

“Nghiêm Nghiêm đừng buồn nha.” Ngải Bảo lại thơm lên má Nghiêm Đường.

Em quyến luyến moah moah Nghiêm Đường mấy cái, đầy lưu luyến dụi vào má anh.

Má phúng phính của Ngải Bảo quá đỗi mềm mại, giống như một chiếc gối bông được phơi đủ nắng, Nghiêm Đường không nhịn được mà dụi vào khuôn mặt mềm mại như cục bột của Ngải Bảo.

“Có lẽ đối với cái chết, trong lòng anh vẫn sợ hãi.” Nghiêm Đường hôn lên trán Ngải Bảo.

Ngải Bảo có thể hoàn toàn không để tâm đến sinh tử, em có logic của riêng mình.

Nhưng Nghiêm Đường chỉ là một trong vô vàn chúng sinh ở thế giới hiện thực này, anh không thể thờ ơ với nó như Ngải Bảo.

Ngải Bảo ồ một tiếng.

“Vậy cũng rất bình thường ạ.” Em nói.

“Con người luôn sợ hãi những điều chưa biết.” Ngải Bảo nói, còn thở dài một hơi, “Nhưng cái chết và sự sống giống nhau, chúng vừa là chuyện không thể biết trước, vừa là chuyện đã được định sẵn. Lúc sinh ra, mọi người không sợ hãi, tại sao chết đi lại sợ hãi ạ?”

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, trả lời: “Có lẽ là vì biết suy nghĩ.”

Ngải Bảo à một tiếng.

“Vậy thì đúng là lời nguyền mà.” Em nói một câu không rõ ý nghĩa.

Nghiêm Đường lại cảm thấy hình như mình hiểu được ý của Ngải Bảo.

Tuy nhiên, anh vẫn lướt qua chủ đề này.

“Cảm ơn Bảo Bảo đã an ủi anh.” Nghiêm Đường nói, “Em là Bảo Bảo tốt nhất trên thế giới này.”

Ngải Bảo nghe vậy, hơi ngại ngùng: “Ai da, Ngải Bảo có làm gì đâu ạ.”

Em vừa nói vừa tựa đầu vào vai Nghiêm Đường.

Hai người họ ngồi sát vào nhau trên chiếc ghế đá bên bờ sông, chiếc ghế đá vào mùa hè không hề lạnh lẽo, thậm chí còn hơi ấm do hơi nóng còn sót lại sau một ngày nắng gắt.

Bây giờ đã gần 6 giờ, cá voi bay trên trời để lộ chiếc bụng trắng của mình, bầu trời sáng tỏ hơn.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo ngồi trên ghế, chờ đợi bình minh.

Anh cúi đầu nhìn Ngải Bảo tựa trên vai mình.

Tinh thần Ngải Bảo vẫn rất tốt, em chớp mắt, thỉnh thoảng còn chẹp miệng mấy cái, nhớ lại hương vị sữa chocolate mình vừa uống trên xe.

Từ góc nhìn của Nghiêm Đường, anh có thể thấy ánh nắng nhảy múa trên hàng mi dày và cong vút của Ngải Bảo.

Dần dần, ánh nắng nhuộm đôi mắt em, khiến đôi mắt mang màu giống hổ phách trở nên lấp lánh ánh vàng.

Ngải Bảo vẫn đang ngân nga bài hát không thành điệu của mình, giọng em hơi nhỏ, Nghiêm Đường nghe không rõ.

Mái tóc xoăn thỉnh thoảng lại cọ qua cọ lại trên cổ Nghiêm Đường, khiến anh muốn làm lơ cũng không được.

Nếu cứ như thế này mãi thì thật tốt.

Nghiêm Đường nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo, nghĩ thầm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.