🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bóng tối nói:

“Đúng vậy.”

Nghiêm Đường và Ngải Bảo ngủ trên giường, Nghiêm Đường như thường lệ mặc áo thun quần đùi, còn Ngải Bảo mặc một chiếc áo dài tay.

Vạt áo dài thườn thượt, gần đến ngang đùi.

Trên người họ đều có hương cam.

Ngải Bảo nằm sấp trong lòng Nghiêm Đường cọ tới cọ lui, hít hà mùi cam trên cổ Nghiêm Đường, kiểm tra xem anh có dùng dầu gội em bé mùi cam không.

“Bảo Bảo, tóc anh hơi ngắn, mùi không nồng như của em.” Nghiêm Đường bất đắc dĩ véo cái mũi heo của Ngải Bảo: “Đừng cọ nữa, ngoan nào.”

Rõ ràng lúc anh gội đầu tắm rửa, sợ mùi nhạt quá còn cố ý nặn thêm chút dầu gội bôi lên tóc mình, không ngờ cuối cùng vẫn không nồng hơn được bao nhiêu.

Nghiêm Đường nói rồi nhân cơ hội vỗ cái mông mềm mại của Ngải Bảo.

Sau nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng Ngải Bảo cũng ngửi thấy mùi ngọt ngào giống trên người mình.

Em vui vẻ, không làm khó Nghiêm Đường nữa, đắc ý rúc vào lòng Nghiêm Đường.

Em ôm chăn ngủ trong lòng Nghiêm Đường, Nghiêm Đường ôm em.

“Bảo Bảo, em có biết là ai đã làm hại chị Hạ Hạ không?” Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo đang nghịch bàn tay to của anh, thầm thì hỏi em.

Họ tiếp tục chủ đề vừa rồi trong phòng tắm sau một thời gian tạm dừng.

Ngải Bảo nghe vậy ngẩng đầu, em nhìn Nghiêm Đường, lắc đầu: “Ngải Bảo không nhớ rõ nữa.”

Ký ức quá xa xôi, Ngải Bảo không nhớ được nhiều chuyện.

Em chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của chị Hạ Hạ, còn có tiếng của những người khác, họ cũng cười, không biết đang nói gì.

Ngải Bảo nghe không hiểu lắm.

Em nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại.

Ngải Bảo xuyên qua hành lang thời gian vừa hẹp dài vừa mông lung, em chớp mắt, hình như nhớ ra chuyện gì đó: “Ngải Bảo đi theo chị Hạ Hạ một đoạn đường rất dài…”

Em như đang tự nói với mình: “Đường rất dài rất dài, tối om dài ngoằng, không có ánh sáng.”

Ngải Bảo nói còn giơ hai tay ra, kéo thành một đường thẳng dài, ra hiệu cho Nghiêm Đường xem con đường này dài đến mức nào.

Nghiêm Đường nhíu mày, lặng lẽ nghe Ngải Bảo nói, không cắt ngang dòng suy nghĩ của em.

“Có hai, ba chú cao cao.” Ngải Bảo nói: “Họ nói gì đó với chị Hạ Hạ, chị Hạ Hạ cười, họ cũng cười.”

“Sau đó, họ phát hiện ra Ngải Bảo.” Ngải Bảo đột nhiên ôm chặt lấy Nghiêm Đường, em như nhớ lại điều gì đó không hay, sự sợ hãi lan tỏa trên khuôn mặt tròn trịa của Ngải Bảo, đôi mắt của em mở to.

Nghiêm Đường có thể cảm nhận được bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo trong lòng bàn tay anh đang run rẩy không kiểm soát.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Đường nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi như vậy của Ngải Bảo, anh ôm chặt lấy Ngải Bảo theo bản năng, đang định mở miệng cắt ngang lời Ngải Bảo.

Giọng Ngải Bảo đột nhiên cao lên: “Một chú béo kéo Ngải Bảo ra, họ dùng chân đạp Ngải Bảo…”

“Họ nói Ngải Bảo ngốc nghếch, Ngải Bảo nói Ngải Bảo không phải, họ đạp Ngải Bảo.” Ngải Bảo rúc vào lòng Nghiêm Đường.

“Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, Bảo Bảo!” Nghiêm Đường nhận ra cảm xúc của Ngải Bảo không ổn, vội vàng ôm Ngải Bảo, anh nâng khuôn mặt Ngải Bảo từ trong lòng mình ra.

“Không nghĩ nữa, chúng ta không nghĩ những chuyện này nữa!” Nghiêm Đường vuốt lại tóc cho Ngải Bảo.

Lúc này anh mới phát hiện trán Ngải Bảo toát mồ hôi.

Lần đầu tiên anh thấy sắc mặt Ngải Bảo không còn hồng hào mà trở nên tái nhợt.

Trong đôi mắt tròn xoe của em vẫn tràn đầy một nỗi sợ hãi mà Nghiêm Đường chưa từng thấy.

Ngải Bảo như bị ma ám nhìn thẳng vào khoảng không, giống như ở đó có một con quái vật hung dữ mà Nghiêm Đường không thể nhìn thấy.

Quái vật nói với Ngải Bảo, Ngải Bảo, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Nó cố gắng nở một nụ cười thân thiện với Ngải Bảo.

Nhưng miệng vừa mở ra, trong miệng chỉ có những con nhện đang ngọ nguậy.

Ngải Bảo không dám nói chuyện với nó.

Những người bạn tốt của Ngải Bảo đều không ở đây, sông nhỏ đang nghỉ ngơi trong lòng sông, cây ở ngoài cửa sổ, bị kính chắn lại không vào được, chỉ biết lo lắng đập vào cửa sổ.

Mây, ngôi sao và mặt trăng đều đang bận rộn với công việc của mình, không chú ý đến tình hình của Ngải Bảo.

Chúng không có cách nào giúp Ngải Bảo đuổi quái vật đi.

Con quái vật này vào thời thơ ấu của Ngải Bảo đã ẩn mình nơi tối tăm trên gác xép lúc trời tối.

Ngải Bảo lớn hơn một chút, nó ẩn nấp trong sự gièm pha và xô đẩy của bạn bè cùng trang lứa.

Sau này Ngải Bảo thành thiếu niên, nó lại ẩn mình trong từng cú đạp lên cơ thể non nớt của Ngải Bảo, tràn đầy niềm vui sướng và khoái lạc.

“Bảo Bảo, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường cúi đầu, hôn lên trán và má Ngải Bảo hết lần này đến lần khác, “Bảo Bảo, nhìn anh này, chúng ta không nghĩ những chuyện này nữa, Bảo Bảo, em nhìn anh đi…”

Anh lặp đi lặp lại tiếng gọi Ngải Bảo.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Đường cảm nhận được sự lạnh lẽo trên khuôn mặt Ngải Bảo.

Ngải Bảo luôn ấm áp mềm mại, như đám mây béo ú vô tư dưới ánh mặt trời.

Nghiêm Đường hối hận vì đã hỏi Ngải Bảo những chuyện này, anh không hy vọng Ngải Bảo khó chịu.

“Bảo Bảo, chúng ta không nghĩ những chuyện này nữa, em nhìn anh, Bảo Bảo!” Nghiêm Đường cưỡng ép xoay đầu Ngải Bảo lại, anh bắt Ngải Bảo nhìn mình.

Trước mắt Ngải Bảo lập tức bị khuôn mặt Nghiêm Đường chiếm cứ.

Em như rùng mình một cái, toàn thân run lên, đột ngột hoàn hồn.

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, em nhìn rõ, là Nghiêm Nghiêm của em đang ở trước mặt em.

Ngải Bảo không nhịn được, bĩu môi, hốc mắt đỏ bừng.

Em òa khóc.

“Nghiêm Nghiêm, muốn Nghiêm Nghiêm ôm!” Ngải Bảo dang tay, muốn Nghiêm Đường ôm mình.

Nghiêm Đường sợ thấy Ngải Bảo khóc nhất.

Ngải Bảo vừa khóc, anh tức khắc hồn vía lên mây, đầu óc rối bời.

“Bảo Bảo ngoan, ngoan nào.” Nghiêm Đường ngồi dậy, ôm Ngải Bảo vào lòng.

Ngải Bảo vùi mặt vào vai Nghiêm Đường, em khóc nức nở mách Nghiêm Đường: “Chú đạp Ngải Bảo! Họ dùng chân đạp Ngải Bảo! Còn nói Ngải Bảo ngốc nghếch! Họ nói Ngải Bảo ngốc nghếch! Họ đáng ghét!”

Ngải Bảo khóc không thành tiếng, nước mắt rơi lã chã, vai áo Nghiêm Đường ướt một mảng lớn.

Nghiêm Đường nhất thời không biết trong lòng là lửa giận nhiều hơn hay là đau xót nhiều hơn.

Anh ôm chặt Bảo Bảo heo của mình.

“Bảo Bảo, không sao, không sao rồi, mấy chú xấu xa kia đều biến mất rồi.” Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, anh nghiêng đầu, hôn lên khuôn mặt ửng đỏ vì khóc của Ngải Bảo.

Ngải Bảo khóc nấc từng cơn, em dựa vào lòng Nghiêm Đường không chịu ra.

Nghiêm Đường đổi tư thế, để Ngải Bảo dựa vào ngực anh.

Anh vòng tay lấy Ngải Bảo, ôm trọn cả người em vào lòng.

Ngải Bảo cảm thấy xung quanh mình toàn là hơi thở của Nghiêm Đường, hương cam quen thuộc tràn ngập chóp mũi.

Chúng làm phai đi không ít mùi ẩm ướt và mùi gỗ mục Ngải Bảo ngửi thấy trong căn phòng tối tăm năm đó.

“Bảo Bảo ngoan, chúng ta không nghĩ những chuyện này nữa.” Nghiêm Đường cầm khăn giấy, nghiêng người, lau nước mắt cho Ngải Bảo từng chút một, “Chúng ta không nghĩ những chuyện này nữa.”

Cái mũi đỏ hoe của Ngải Bảo còn sụt sịt.

Em nói vẫn mang giọng mũi: “Nghiêm Nghiêm…”

Em gọi Nghiêm Đường một tiếng, không nói gì thêm, dường như chỉ đơn thuần muốn làm nũng.

Nghiêm Đường ừ một tiếng, đáp lại em: “Bảo Bảo.”

Ngải Bảo lại gọi một tiếng Nghiêm Nghiêm.

Nghiêm Đường đáp một tiếng Bảo Bảo.

Cuối cùng, cho đến khi nước mắt của Ngải Bảo được lau sạch, trò chơi anh một tiếng em một tiếng của Ngải Bảo và Nghiêm Đường mới dừng lại.

Cảm xúc của Ngải Bảo ổn định hơn, trên hàng mi dài của em còn treo mấy giọt nước mắt, lần lượt rớt xuống.

Em tiếp tục nói với Nghiêm Đường: “Chị Hạ Hạ kéo Ngải Bảo chạy, chạy rất lâu, rất lâu, chạy đến cầu trượt, chị Hạ Hạ nói với Ngải Bảo, “Ngải Bảo phải quên chuyện này đi”.”

Giọng Ngải Bảo buồn bã: “Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo vẫn còn buồn lắm.”

Nghiêm Đường ôm chặt lấy em.

Anh vốn không muốn để Ngải Bảo nhớ lại những chuyện này nữa.

Nhưng nếu Ngải Bảo bằng lòng nói ra, Nghiêm Đường quan sát Ngải Bảo trong lòng, vậy cũng là một hình thức giải tỏa.

Ngải Bảo giống như Bảo Bảo heo bị ấm ức, em ôm lấy trái tim vỡ vụn bị người ta làm hại của mình, lao đầu vào lòng Nghiêm Đường, muốn Nghiêm Đường an ủi.

Ký ức đột ngột trở nên rõ ràng trong đầu Ngải Bảo.

Ngải Bảo nhớ lại cầu trượt rất lâu về trước.

Cầu trượt được xây ở sân chơi nhỏ phía sau trường học, bên cạnh có một hố cát lớn.

Lúc gió thổi qua, cát bay vào mắt.

Chị Hạ Hạ dùng hai tay nâng khuôn mặt em lên, trên mặt chị ấy đầy nước mắt.

Mắt chị ấy mở to, chị ấy nhìn Ngải Bảo và nói: “Ngải Bảo, em trốn đi! Đừng nhìn gì cả! Quên chuyện này đi, mãi mãi đừng nhớ lại, đừng nói với bất kỳ ai.”

Ngải Bảo khóc đến mức cả khuôn mặt đều là nước mắt.

Em nhìn chị Hạ Hạ trước mặt với đôi mắt ngập nước và đầy tơ máu, vừa hoang mang vừa sợ hãi.

Ngải Bảo không biết những thứ em nhìn thấy, nghe thấy khi lén lút đi theo chị Hạ Hạ rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Em chỉ muốn chơi với chị Hạ Hạ thêm một lát, em muốn chị Hạ Hạ về muộn một chút.

Họ còn có thể chơi xích đu thêm một lát, có thể tự do tự tại vắt chân lên cao.

Nhưng em đuổi theo, lại đến một nơi tối om.

Ở đó có người đang cười điên cuồng, họ làm hại Ngải Bảo, dùng chân đạp lên mu bàn tay Ngải Bảo.

Nghiêm Đường nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo, trong lòng anh khó chịu vô cùng.

Anh vừa tức giận vì những tổn thương Ngải Bảo phải chịu, lại vừa thương tiếc vô hạn vì những tổn thương đó.

Đồng thời Nghiêm Đường biết rõ chị Hạ Hạ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, trong lòng tràn ngập một nỗi bi ai.

Đứng trước một số chuyện, con người có thể làm được gì đó tùy từng mức độ, nhưng đối với quá khứ mình không tham gia, anh chỉ có thể bó tay bất lực.

“Anh xin lỗi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường vuốt mái tóc bị nước mắt và mồ hôi làm ướt của Ngải Bảo hết lần này đến lần khác, “Anh xin lỗi vì để em gặp phải những kẻ xấu xa này.”

Đáy lòng Nghiêm Đường nảy sinh một ảo tưởng phi thực tế.

Nếu anh và Ngải Bảo không chênh nhau mười tuổi, mà là mười mấy tuổi, hoặc lớn hơn, thì anh nhận nuôi Ngải Bảo từ mấy năm trước thì hay biết mấy.

Như vậy Ngải Bảo có thể tránh được mọi tổn thương.

Em sẽ không gặp phải một ngôi trường đầy u ám, đầy sự bài xích đối với em, cũng sẽ không nhìn thấy người mẹ thứ hai chết trước mặt mình.

Ngải Bảo có thể lớn lên vô lo vô nghĩ trong lòng anh, lúc vui vẻ, em có thể tắm nắng, bảo Nghiêm Đường cùng em đọc một quyển sách, lúc không vui, em gọi điện thoại cho Nghiêm Đường, muốn Nghiêm Đường mua bánh kem chocolate về cho em.

Em sẽ trở thành hoàng tử bé vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày.

Chứ không phải là một hoàng tử bé giấu nước mắt trong lòng.

Em có thể thoải mái chơi đùa trên thế giới này, sẽ không biết sự lừa dối và xấu xa của con người.

Ngải Bảo ôm lấy một cánh tay Nghiêm Đường.

Em cọ khuôn mặt mềm mại của mình vào cánh tay anh: “Ngải Bảo không buồn nữa, Ngải Bảo không cần phải buồn.”

“Ngải Bảo muốn cùng Nghiêm Nghiêm vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày.” Ngải Bảo nói, “Ngải Bảo không muốn buồn nữa ạ.”

Ký ức đối với Ngải Bảo đã trở nên mơ hồ từ lâu.

Nếu không phải Nghiêm Đường nhắc đến với Ngải Bảo mấy lần, Ngải Bảo chưa chắc đã nhớ lại.

Mỗi khi Ngải Bảo muốn nhớ lại đoạn quá khứ này, em sẽ nghe thấy tiếng chị Hạ Hạ nói chuyện với mình.

Chị Hạ Hạ nói: “Đừng nghĩ nữa, Ngải Bảo, những thứ này không quan trọng.”

“Em đã hứa với chị rồi, phải quên hết chúng đi.” Chị ấy nói.

Giọng chị Hạ Hạ nhẹ nhàng, nó truyền đến từ nơi rất xa, giống như một tiếng thở dài vừa xa xăm vừa triền miên.

Ngải Bảo hồi tưởng, hình như em từng hứa với chị Hạ Hạ rằng không nghĩ đến những chuyện này nữa.

Thế là em ngoan ngoãn đáp, vâng ạ.

Em vẫy tay, những ký ức này biến thành một trận gió cát, lướt qua lòng em.

Nghiêm Đường ừ một tiếng.

Anh lại thơm lên má Ngải Bảo: “Chúng ta đều không buồn, Ngải Bảo.”

Hiện giờ khuôn mặt Ngải Bảo ấm áp mềm mại như ban đầu.

Em dùng đôi mắt ướt át nhìn Nghiêm Đường đang thơm mình, đôi mắt em vẫn trong veo không chút u ám.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.