Mỗi ngày nó nhìn đủ loại mây, Bay qua trước mặt mình. … Ngải Bảo lại một lần nữa nghe thấy thế giới nói chuyện với mình. Từ thời thơ ấu, sau lần đầu tiên em đối thoại với thế giới, thế giới đã rơi vào giấc ngủ dài. Khi màn đêm buông xuống, Ngải Bảo tựa đầu vào ngực Nghiêm Đường. Lúc tai em áp sát vào lồng ngự.c Nghiêm Đường, tiếng nói của thế giới vô cùng rõ ràng. Nó là một sự tồn tại mà Ngải Bảo không nhìn thấy được. Đôi khi nó dường như rất xa, đôi khi nó lại rất gần. Thế giới nói, Ngải Bảo, chào cậu. Ngải Bảo đáp, chào cậu nha. Thế giới lăn một vòng, nó nhìn Ngải Bảo, chớp mắt, Ngải Bảo, cậu thay đổi nhiều quá. Ngải Bảo cảm thấy đắc ý. Em ôm Nghiêm Nghiêm của mình trả lời, đúng vậy, Ngải Bảo thay đổi nhiều lắm! Nó đi một vòng quanh Ngải Bảo, trầm ngâm suy nghĩ. Nó cảm thấy mình nhận ra điều gì đó, tuy nhiên nó lại hơi không chắc chắn. Ngải Bảo, thế giới dừng lại, nó gọi một tiếng, trước kia không phải cậu hỏi tôi, làm thế nào mới có thể bay lên được sao? Nó gãi trán, cố gắng hồi tưởng, có phải tôi trả lời cậu rằng cậu cần một phép màu không? Ngải Bảo gật đầu, đúng vậy, Ngải Bảo hỏi cậu phép màu ở đâu? Cậu bảo là phép màu không nằm trong phạm vi cậu quản lý, cậu bảo Ngải Bảo đi tìm tình yêu. Cậu nói với Ngải Bảo phép màu do tình yêu quản lý. Ngải Bảo bổ sung. Ồ đúng rồi, tôi nói như vậy, thế giới gật đầu. Nó nhớ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761741/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.