“Tại sao mình không thể bay nhỉ?” Mây béo ú nhìn chân của mình và tự hỏi. … Nghiêm Đường vẫn không thành công đóng gói Ngải Bảo đến công viên giải trí vào thứ bảy. Hai người họ ngủ một mạch đến trưa, bữa sáng và bữa trưa gộp làm một. Ngải Bảo ngủ dậy, biết mình không thể đi công viên giải trí còn không vui, em dụi mắt, đôi môi trên gương mặt ửng hồng bĩu lên. Nhưng Ngải Bảo cũng biết ham ngủ không thể trách người khác. Nên em không dỗi hờn với Nghiêm Đường, chỉ một mình ngồi quay mặt vào lưng ghế, tự hờn dỗi. Đợi Nghiêm Đường bày hết thức ăn lên bàn, quay lại thấy Ngải Bảo ngồi ngược ghế, biết ngay Ngải Bảo có ý gì. Nghiêm Đường tiến lên ôm Ngải Bảo, dỗ dành, lát nữa anh lái xe đưa em đi hóng gió. Ngải Bảo chớp mắt, bấy giờ mới dời đi sự chú ý, tạm thời quên mất chuyện này. … “Nghiêm Nghiêm! Mau lên xe ạ!” Sáng sớm, Ngải Bảo dậy đúng giờ, em nhớ kỹ chuyện hôm nay phải cùng Nghiêm Đường đi công viên giải trí. Tối qua trước khi ngủ, đã nhắc với Nghiêm Đường rất nhiều lần, hôm nay mình nhất định phải dậy thật sớm. Nghiêm Đường đồng ý, không ngờ em làm được thật. Gần như ngay sau khi Nghiêm Đường thức giấc, em đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Nghiêm Đường đặt gọn gàng đồ ăn vặt của Ngải Bảo vào hàng ghế sau. “Anh đến đây, Bảo Bảo.” Anh nói, rồi ngồi vào ghế lái. Hôm nay Nghiêm Đường và Ngải Bảo đi công viên giải trí chơi, hai người họ mặc hoodie đôi màu vàng gừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761742/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.