🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tại sao mình không thể bay nhỉ?”

Mây béo ú nhìn chân của mình và tự hỏi.

Nghiêm Đường vẫn không thành công đóng gói Ngải Bảo đến công viên giải trí vào thứ bảy.

Hai người họ ngủ một mạch đến trưa, bữa sáng và bữa trưa gộp làm một.

Ngải Bảo ngủ dậy, biết mình không thể đi công viên giải trí còn không vui, em dụi mắt, đôi môi trên gương mặt ửng hồng bĩu lên.

Nhưng Ngải Bảo cũng biết ham ngủ không thể trách người khác.

Nên em không dỗi hờn với Nghiêm Đường, chỉ một mình ngồi quay mặt vào lưng ghế, tự hờn dỗi.

Đợi Nghiêm Đường bày hết thức ăn lên bàn, quay lại thấy Ngải Bảo ngồi ngược ghế, biết ngay Ngải Bảo có ý gì.

Nghiêm Đường tiến lên ôm Ngải Bảo, dỗ dành, lát nữa anh lái xe đưa em đi hóng gió.

Ngải Bảo chớp mắt, bấy giờ mới dời đi sự chú ý, tạm thời quên mất chuyện này.

“Nghiêm Nghiêm! Mau lên xe ạ!” Sáng sớm, Ngải Bảo dậy đúng giờ, em nhớ kỹ chuyện hôm nay phải cùng Nghiêm Đường đi công viên giải trí.

Tối qua trước khi ngủ, đã nhắc với Nghiêm Đường rất nhiều lần, hôm nay mình nhất định phải dậy thật sớm.

Nghiêm Đường đồng ý, không ngờ em làm được thật.

Gần như ngay sau khi Nghiêm Đường thức giấc, em đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Nghiêm Đường đặt gọn gàng đồ ăn vặt của Ngải Bảo vào hàng ghế sau.

“Anh đến đây, Bảo Bảo.” Anh nói, rồi ngồi vào ghế lái.

Hôm nay Nghiêm Đường và Ngải Bảo đi công viên giải trí chơi, hai người họ mặc hoodie đôi màu vàng gừng kia.

Lần này thay áo này không phải là yêu cầu của Ngải Bảo.

Mà là Nghiêm Đường quyết định từ lúc lên kế hoạch đi công viên giải trí.

Trong đó có ý nghĩa gì, có lẽ chỉ có mình anh hiểu rõ.

Bây giờ là giữa tháng mười, thu sang đông, chỉ mặc một chiếc áo hoodie là không chịu nổi.

Nghiêm Đường sợ Ngải Bảo lạnh nên kiên quyết mặc cho em một chiếc áo len mỏng cao cổ, bên ngoài thêm một chiếc áo phao gile màu đen.

Áo phao gile là Nghiêm Đường mặc lúc chạy bộ buổi sáng mùa thu đông năm ngoái, hiện giờ vóc dáng cơ bắp của anh vì tập thể hình lại to hơn một chút, lấy cho Ngải Bảo mặc là vừa vặn.

Ngải Bảo rất thích chiếc áo phao gile Nghiêm Đường từng mặc này.

Mặc dù nó không mềm mại như áo khoác lông cừu của mình, nhưng Ngải Bảo mặc nó, quấn chặt lấy nó, cảm thấy như thể Nghiêm Đường đang ôm lấy mình, cả người ấm áp hẳn lên.

“Bảo Bảo, lát nữa chúng ta đến công viên giải trí, em đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã, nghe chưa?” Nghiêm Đường đánh vô lăng rẽ cua, miệng không quên dặn dò Ngải Bảo.

Ngải Bảo đang ôm bình trà sữa nóng Nghiêm Đường tự làm uống ngon lành.

“Vâng ạ, Nghiêm Nghiêm!” Ngải Bảo ngẩng đầu lên khỏi cổ áo của chiếc áo phao gile.

Em ngậm một ngụm trà sữa, nói năng không rõ ràng.

Từ khi vào cuối thu, càng ngày càng gần mùa đông, Ngải Bảo bắt đầu quyến luyến trà sữa trân châu đen và trà sữa bánh trôi.

Em chép miệng với Nghiêm Đường, nói mấy lần mình muốn uống chúng.

Cứ để Ngải Bảo uống những loại trà sữa bên ngoài dùng bột sữa và đường hóa học mãi cũng không phải cách, Nghiêm Đường suy nghĩ, sau đó xem hướng dẫn trên mạng, phân tích công thức trà sữa, rồi mò mẫm tự mình làm ra.

Nghiêm Đường không biết làm trân châu đen, nhưng vị của viên khoai môn và bánh trôi thì gần giống. Nghiêm Đường dứt khoát nấu một nồi bánh trôi làm nguyên liệu cho trà sữa.

Kết quả khá ngon, Ngải Bảo rất thích.

Mỗi lần biết Nghiêm Đường sắp nấu trà sữa cho mình, mắt Ngải Bảo đều sáng long lanh, bảo Nghiêm Đường nấu một nồi trà sữa to thật to, rồi cùng Nghiêm Đường uống.

Nguyên Đường đã tìm hiểu kỹ càng, sữa tươi, đường và trà đều được kiểm soát, xem như lành mạnh. Anh đành thuận theo Ngải Bảo.

Ngải Bảo ngồi trên xe đồng ý với Nghiêm Đường như thật, hứa ở công viên giải trí mình sẽ đi chậm.

Mà đến công viên giải trí, đợi Nghiêm Đường đỗ xe và thu dọn đồ đạc xong.

Ngải Bảo dắt Nghiêm Nghiêm của mình reo hò lao về phía cổng lớn công viên như một quả pháo.

“Nghiêm Nghiêm! Nhìn kìa! Ở đó có bóng bay to ơi là to!” Ngải Bảo dắt tay Nghiêm Đường, chuẩn xác chạy về phía ông cụ bán bóng bay ở cổng công viên giải trí.

Nghiêm Đường chưa kịp phản ứng, anh đã bị Ngải Bảo dắt chạy theo.

Chiếc áo phao gile của Nghiêm Đường đối với Ngải Bảo vẫn hơi rộng, nó dài gần đến gốc đùi Ngải Bảo.

Khi hai chân của Ngải Bảo chạy tung tăng, chiếc áo phao gile béo ú này quăng qua quật lại, trông em không khác nào một chú chim cánh cụt vui sướng.

“Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo muốn mua cái kia ạ!” Lúc chạy đến cách ông cụ còn một khoảng cách ngắn, Ngải Bảo dừng lại.

Em ngẩng đầu, chỉ vào quả bóng bay gà Sally trong đám bóng bay, ghé sát tai Nghiêm Đường nói nhỏ.

Tuy bây giờ ở trong đám đông, Ngải Bảo không còn rụt rè và lo lắng như lúc ban đầu, đôi khi em còn có thể dũng cảm một mình trả lời câu hỏi của người khác.

Nhưng Ngải Bảo vẫn không thích chủ động giao lưu với người ta.

Nghiêm Đường ừ một tiếng, anh dắt Ngải Bảo tiến lên mua.

Chi phí loại bóng bay hydro này nhiều nhất chỉ mấy tệ, nhưng ở công viên giải trí, những thứ vốn rẻ tiền đều có thể vì sự vui vẻ và niềm hân hoan của con người mà trở nên đắt đỏ.

“Cảm ơn.” Nghiêm Đường nhận lấy bóng bay, cảm ơn ông cụ một tiếng.

“Bảo Bảo, lại đây, anh buộc bóng bay cho em.” Nghiêm Đường cầm sợi dây mảnh của quả bóng bay gà Sally, giơ về phía Ngải Bảo.

Ngải Bảo nghe vậy, duỗi thẳng bàn tay mũm mĩm của mình ra, cố gắng thò cổ tay ra khỏi lớp áo hoodie và áo len dày cộm.

Em cúi đầu, nhìn Nghiêm Đường cúi người, buộc sợi dây của quả bóng bay gà Sally lên cổ tay mình.

Nghiêm Đường sợ sợi dây này cứa đau nên chỉ buộc lên áo len.

“Là Sally ạ!” Ngải Bảo thấy Nghiêm Đường buộc xong, em vui vẻ ôm lấy quả bóng bay gà Sally béo ú khoe khoang với Nghiêm Đường.

Quả bóng bay này xem như có tâm, to bằng ba cái mặt tròn trịa của Ngải Bảo.

Không biết có phải màu vàng rực rỡ của gà Sally làm nền không mà khuôn mặt tươi cười của Ngải Bảo trông rạng rỡ lạ thường.

Giống như tất cả niềm vui trên thế giới này đều tập trung trên khuôn mặt em.

Mùa này khách đến công viên không đông, phần lớn là các cặp đôi hẹn hò và cha mẹ đưa con cái đến giải trí. Trong số đó, người cầm bóng bay không nhiều.

Ngải Bảo dắt quả bóng bay gà Sally biết bay của mình đi nghênh ngang suốt quãng đường, trông rất đắc ý.

Em tự hào mình có một con gà Sally có thể bay lên trời.

Nghiêm Đường chụp cho Ngải Bảo mấy tấm ảnh ở cổng công viên giải trí.

Trước kia, anh ghét nhất chuyện chụp ảnh lề mề này.

Nhưng bây giờ dẫn Ngải Bảo ra ngoài chơi, Nghiêm Đường mặt dày hơn, nhờ người qua đường chụp cho anh và Ngải Bảo mấy tấm ảnh chung.

Người qua đường nhận lấy điện thoại, anh ta nhìn Nghiêm Đường, lại nhìn Ngải Bảo, ánh mắt đảo qua đảo lại trên áo hoodie màu vàng cùng kiểu trên người Nghiêm Đường và Ngải Bảo. 

Ừm… đợi đã, tại sao hai người đàn ông này lại mặc quần áo giống nhau…?

Chưa đợi anh ta phản ứng lại, Nghiêm Đường và Ngải Bảo đã đứng vào vị trí, chờ anh ta nhấn nút chụp ảnh.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo dựa sát vào nhau, Ngải Bảo cười vui vẻ, trên mặt Nghiêm Đường cũng mang theo ý cười thanh nhã.

Gà Sally bay cao ở bên cạnh.

Ngải Bảo không để Sally bay ở giữa em và Nghiêm Đường. Giữa em và Nghiêm Đường phải là không có khe hở.

Phía sau họ là cổng lớn công viên giải trí, cổng có hình dạng giống lâu đài, trải dài vươn lên với màu sắc kẹo ngọt, trông như chiếc bánh kem vừa mơ mộng vừa ngọt ngào.

“Tách” một tiếng, Nghiêm Đường và Ngải Bảo được lưu lại trong ảnh.

Nghiêm Đường cảm ơn, nhận lại điện thoại từ tay người qua đường.

“Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo trong ảnh có đẹp không ạ?” Ngải Bảo vừa đi vừa hỏi.

Nghiêm Đường lướt màn hình điện thoại, xem mấy tấm ảnh: “Đẹp chứ Bảo Bảo, em đẹp nhất.”

Ngải Bảo đắc ý, mái tóc xoăn trên đỉnh đầu vểnh lên.

Em lén lút giấu đi chút đắc ý này, hỏi lại: “Nghiêm Nghiêm, thật ạ?”

“Đương nhiên rồi, Bảo Bảo!” Nghiêm Đường cất điện thoại đi.

Anh nhìn Ngải Bảo bên cạnh, không do dự khẳng định lại một lần nữa.

“Em là Bảo Bảo xinh đẹp siêu cấp vô địch trên thế giới này.” Anh nói.

Ngải Bảo cười hì hì.

Em kéo tay Nghiêm Đường, cúi đầu nhìn mũi chân mình, hơi ngại ngùng nói: “Vậy Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo xinh đẹp siêu cấp vô địch có thể ăn một cái kẹo mây kia không ạ?”

Ngải Bảo nói xong thì chỉ vào cửa hàng bán kẹo bông gòn bên trái.

Nghiêm Đường sững sờ, sau đó anh dở khóc dở cười nhìn Ngải Bảo với đôi mắt sáng long lanh nhưng hơi e thẹn né tránh ánh mắt mình.

Rất rõ ràng, Nghiêm Đường lại rơi vào bẫy của Ngải Bảo một lần nữa.

Hết cách rồi, đều tại Bảo Bảo heo trong ảnh quá mê người, khiến Nghiêm Đường cam tâm tình nguyện khen em.

Thế là Ngải Bảo hài lòng thu hoạch được một chiếc kẹo bông gòn siêu to.

Em ôm cây kẹo mây siêu cấp vô địch của mình nhảy chân sáo tiến về phía trước cùng Nghiêm Đường.

Đây là lần đầu tiên Ngải Bảo thử kẹo bông gòn, em còn chưa biết ăn, cả quá trình đều là Nghiêm Đường xé một miếng, em ăn một miếng.

Kẹo mây vừa vào miệng đã tan, Ngải Bảo chép miệng mấy cái thưởng thức, chỉ thấy vị ngọt.

Ngải Bảo ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Đường kiên nhẫn xé kẹo bông gòn cho mình, vị ngọt mơ hồ trong miệng giống như hóa thành dòng sông ngọt ngào hướng về tim, khiến Ngải Bảo không nhịn được cười khúc khích.

Nghiêm Đường nhìn qua, anh thấy Ngải Bảo lại bắt đầu cười ngây ngô một mình, giơ tay xoa đầu em.

Trong công viên giải trí có rất nhiều trò chơi không phù hợp với Ngải Bảo.

Ví dụ như loại k.ích th.ích đáng sợ như nhà ma hay tàu lượn siêu tốc.

Nghiêm Đường không sợ mấy trò này.

Anh đã từng nhảy bungee, nhảy dù, Nghiêm Đường đã hơi vô cảm với loại cảm giác rơi tự do gây sợ hãi này.

Dù sao những năm đầu theo đuổi k.ích th.ích, gần như những việc có thể làm anh đều làm hết.

Nghiêm Đường cùng Ngải Bảo chơi mấy vòng ngựa gỗ xoay tròn, hai người họ ngồi trên ghế dài nhìn tàu lượn siêu tốc cách đó không xa.

Tàu lượn siêu tốc đưa du khách lên đến điểm cao nhất rồi dừng lại, Ngải Bảo ngẩng cao đầu, mắt không chớp nhìn về phía điểm cao nhất kia.

Tàu lượn siêu tốc đột nhiên khởi động, “vèo” một cái lao xuống, Ngải Bảo cũng “vèo” một cái cúi đầu xuống, ánh mắt em bám sát hành trình của tàu lượn siêu tốc.

“Nghiêm Nghiêm, cái đó đáng sợ quá!” Đợi một lượt trò chơi tàu lượn siêu tốc kết thúc, Ngải Bảo giống như mình vừa chơi xong, dùng giọng điệu đầy sợ hãi nói với Nghiêm Đường.

“Nó giống như một cái vòng tròn, bay vèo lên trên, rồi lại vèo xuống dưới!” Ngải Bảo ra hiệu một vòng tròn cho Nghiêm Đường xem.

Nghiêm Đường gật đầu: “Đúng, Bảo Bảo, loại trò chơi này quá kí.ch th.ích, đôi khi có thể dẫn đến chấn động não, phải lựa chọn cẩn thận.”

Ngải Bảo dựa vào người Nghiêm Đường, nhìn ngó những trò chơi kỳ lạ khác ở xung quanh.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo đến công viên giải trí thật ra không chơi mấy trò, chỉ có ngựa gỗ xoay tròn, xe đụng, thuyền hải tặc, và xích đu mơ mộng, chơi đi chơi lại mấy trò này.

Trong đó, Ngải Bảo thích xích đu mơ mộng nhất.

Xích đu mơ mộng có thể đưa người ta lên cao, bay giữa không trung, không cần bất kỳ ai đẩy.

Ngải Bảo ngồi trên xích đu, em nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, chúng khiến Ngải Bảo cảm thấy quen thuộc.

Tiếng gió lúc em chơi xích đu trước kia hình như cũng như thế này!

Ngải Bảo cúi đầu, em có thể nhìn thấy chân của mình giữa không trung, em chào bàn chân mập ú của mình.

Em quay đầu, giơ tay về phía Nghiêm Đường bên cạnh, Nghiêm Đường sẽ nắm lấy tay em.

Tay Nghiêm Đường vừa to vừa ấm áp, anh nắm chặt bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo, gió luồn vào từ đó, Ngải Bảo không cảm thấy lạnh chút nào.

Ngồi trên xích đu, Ngải Bảo đột nhiên cảm thấy mình vô cùng vô cùng vô cùng vui vẻ.

Nghiêm Đường thấy khuôn mặt trắng trẻo của Ngải Bảo lộ ra nụ cười mềm mại rạng rỡ hơn bình thường.

Đôi mắt cong cong, cho dù trên xích đu, mái tóc xoăn bị gió thổi hơi rối vẫn tràn đầy sức sống.

Nghiêm Đường ngắm Ngải Bảo đang cười vui vẻ trên xích đu, anh vô thức nở nụ cười.

Nếu có một tấm gương ở trước mặt anh và Ngải Bảo, anh nhất định sẽ phát hiện nụ cười của anh và Ngải Bảo gần như là giống hệt nhau.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.